NHỮNG NGƯỜI ĐÒI HỦY BỎ DANH DỰ CỦA TỔ QUỐC !

Nguyễn Mạnh Quang

http://sachhiem.net/NMQ/NMQ004.php

đăng ngày 29 tháng 12, 2007

 

 

(thư ngỏ gửi những kẻ bất lương đòi hủy bỏ quốc kỳ Việt Nam hiện nay trong vụ Trung Quốc chiếm đoạt quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa)

 

Trong tháng 12/2007, biến cố Trung Quốc chiếm đóng mấy hòn đảo Trường Sa và chính thức sáp nhập vào lãnh thổ Trung Quốc.  Một số người tại hải ngoại khai thác và lợi dụng hành động xâm lăng trắng trợn này của quân cường xâm từ phương Bắc, để vừa chửi bới, gièm pha và hạ nhục chính quyền Việt Nam đương thời, vừa đòi hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng.  Đòi thay thế hay hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng là đòi hủy bỏ danh dự của tổ quốc, hủy bỏ những hy sinh xương máu, nước mắt và những công nghiệp vĩ đại của nhân dân để đánh đuổi Liên Quân xâm lăng Pháp – Vatican giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc, và công nghiệp đánh đuổi Liên Minh Xâm Lược Mỹ - Vatican để đem lại nên thống nhất cho đất nước.  Những người có chủ tâm này không ai khác hơn là:

(1)   Nhóm thiểu số tín đồ Da-tô liên kết với những phường vong bản phản quốc khác,

(2)  Những thành phần phong kiến phản động đã từng cấu kết với chính quyền Liên Minh Bảo Hộ Pháp – Vatican (trong thời 1884-1954) hay các chính quyên tay sai của Liên Minh Mỹ - Vatican ở miền Nam Việt Nam (trong những năm (1954-1975), và

(3)   Bọn lưu manh xu thời đón gió.

Bọn vô lương này đánh đồng việc đòi "tự do tôn giáo" (tôn vinh Da-tô giáo) bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ ô nhục của thực dân Pháp-Vatican chế ra cho họ. họ muối mặt đòi hủy bỏ cái lịch sử hào hùng của dân tộc ở lá cờ đỏ sao vàng trong việc đòi những quyền tự do được trở lại nắm độc quyền chính trị và tôn giáo

Hành động phản dân tộc và phản quốc này là một trong những  di lụy do độc kế chia để trị và chính sách ngu dân của Giáo Hội La Mã  đã được thi hành trong những năm 1862-1884 trong các xóm đạo, trên toàn lãnh thổ Việt Nam trong những năm 1884-1954, và ở miền Nam Việt Nam trong những năm 1954-1975. Độc kế chia để trị và chính sách ngu dân đã làm cho tình yêu nước, yêu quê hương, yêu dân tộc và yêu tổ quốc của bọn người này hoàn toàn bị hủy diệt. Tình trạng này đã được thể hiện ra rõ rệt qua cung cách suy tư, thái độ và hành động của (1) nhóm thiểu sô tín đồ Da-tô cuồng tín, (2) nhóm phong kiến phản động, (3) nhóm cựu quan lại trong thời Bảo Hộ, (4) những tên lưu manh hoạt đầu chính trị, và (5) những phường lưu manh xu thời đón gió. Bằng chứng là hầu như tất cả tín đồ Da-tô cuồng tín người Việt không còn biết gì đến tình yêu tổ quốc Việt Nam, không còn biết gì đến tình tự quê hương và dân tộc. Họ luôn luôn đặt quyền lợi của Tòa Thánh Vatican hay Giáo Hội La Mã lên trên hết, và sẵn sàng triệt để tuân hành lệnh truyền của Vatican để làm tay sai cho các đế quốc thực dân xâm lược liên minh với Vatican chống lại tổ quốc và dân tộc Việt Nam để bảo vệ quyền lợi của Vatican. Tất cả những ngôn từ mà họ sử dụng như tổ quốc, dân tộc, ái quốc, dân chủ, tranh đấu cho dân chủ tự do, tranh đấu cho tự do tôn giáo chỉ là những trò hề bịp bợm của Tòa Thánh Vatican ở hậu trường đạo diễn và mớm cho họ phát ngôn và hành động theo lệnh truyền của các đấng bề trên trong hệ thống quyền lực của Giáo Hội La Mã mà thôi.

Cũng vì thế mà trong các cuộc vận động người Việt hải ngoại tham gia biểu tình chống Trung Quốc về hành động xâm lăng mấy hòn đào Trương Sa diễn ra ở Luân Đôn vào ngày 22/12/2007 và các thành phố lớn ở lục địa Âu Châu cũng như ở Bắc Mỹ trong những ngày kế tiếp, bọn cán bộ tuyền truyền của Vatican cũng có dã tâm vận động hủy bỏ quốc kỳ Việt Nam là lá Cờ Đỏ Sao Vàng. 

Hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng tức là huỷ bỏ công nghiệp đánh tan Liên Minh Đế Quốc Thực Dân Xâm lược Pháp Vatican để giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc và hủy bỏ cả công nghiệp đánh tan Liên Minh Mỹ - Vatican mang lại nền thống nhất cho đất nước. Đọc lịch sử nước nhà, ai cũng biết rằng:

A.- Lá Cờ Đỏ Sao Vàng đã từng chìm nổi với toàn thể nhân dân Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử từ năm 1940 cho đến ngày nay. Lá cờ này luôn  luôn có mặt và ngạo nghễ tung bay trong hai cuộc chiến hào hùng đánh đuổi liên quân xâm lăng Pháp- Vatican để đòi lại núi sông cho dân tộc và đánh đuổi Liên Minh Xâm Lược  Mỹ - Vatican để hoàn thành sứ mạng lịch sử đòi lại miền Nam từ trong tay giặc mang lại thống nhất cho đất nước.

Sau chiến thắng Điện Biên Phủ vào ngày 7/5/1954, nhân dân thế giới nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng đều kính phục vì nó là biểu biểu tượng cho cả một dân tộc anh hùng đã đánh tan được Liên Minh Thánh Pháp - Vatican làm cho đế quốc Pháp hùng mạnh, một cường quốc Đồng Minh thắng trận với rất nhiều thuộc địa ở  khắp nơi trên thế giới lần lần bước vào giai đoạn  suy tàn và xuống dốc thảm thương, mất hết các thuộc địa ở các Châu Phi, Châu Mỹ, Châu Á, và  suy nhược thua cả các nước Phe Trục bại trận là Đức và Nhật.

Sau chiến thắng 30/4/1975, lá cờ đỏ sao vàng được nhân dân thế giới kính phục nhiều hơn nữa và đã ngạo nghễ sánh vai cùng với gần hai trăm quốc kỳ của gần hai trăm quốc gia khác tại trước Tòa Nhà Liên Hiệp Quốc ở New York.

Nhân dân khắp nơi trên thế giới, mỗi khi  nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng là người ta nghĩ ngay đến người Việt Nam anh hùng, một dân tộc đáng kính phục, và ngược lại, mỗi khi người nước ngoài gặp người Việt Nam là nghĩ ngay đến nước Việt Nam kiên cường và anh dũng với lá cờ đỏ sao vàng, chứ chẳng có người nước ngoài nào lại nghĩ rằng nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam oai hùng với cái chính quyền Bảo Đại và các chính quyền miền Nam thối nát với lá cở vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho nhóm người vong bản phản dân tộc do Liên Minh Pháp – Vatcan và Liên Minh Mỹ - Vatican đưa lên cầm quyền để làm tay sai cho họ.

Thật vậy, trong suốt chiều dài lịch sử từ năm 1858 cho đến ngày 30/4/1975,  trải qua nhiều thế hệ, tiền nhân ta đã liên tục nối tiếp nhau đứng lên  quyết tâm liều chết đánh đuổi Liên Minh Xâm Lược Pháp Vatican với hy vọng đạt được những công nghiệp như trên. Từ cụ Trương Công Định đứng lên phất cớ chống giặc cứu nước cho đến các vị anh hùng nghĩa sĩ khác nối gót theo sau như Nguyễn Trung Trực, Lâm Quang Ky, Thiên Hộ Dương, Nguyễn Hữu Huân (Thủ Khoa Huân). Mai Xuân Thưởng, Phan Đình Phùng, Nguyễn Thiện Thuật, Cao Thắng, Trịnh Văn Cấn, Lường Văn Can, Lương Ngoc Quyến, Phạm Hồng Thái, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học, Cô Giáng, Cô Băc, Phan Bội Châu, v.v… nhưng tất cả chỉ có tâm, có chí, chỉ thành nhân mà không thành công. Mãi cho đến khi Mặt Trận Việt Minh dưới quyền lãnh đạo của cụ Hồ Chí Minh xuất hiện cùng với lá cờ đỏ sao vàng, dân ta mới thành công đánh tan được Liên Minh Phap – Vatican giành lại được chủ quyền độc lập cho dân tộc, và mới đánh tan được Liên Minh- Mỹ Vatican khiến cho Mỹ phải cuốn gói ra đi và nước nhà mới được thống nhất. Nhờ vậy, nước ta mới có chỗ ngôi ngang hàng với các quốc gia khác trong cộng đồng nhân loại mà rõ ràng nhất là tổ chức Liên Hiệp Quốc, và dân ta mới được nhân dân thế giới kính nể như ngày nay. Được như vậy là nhờ Mặt Trận Việt Minh xuất hiện cùng với lá cờ đỏ sao vàng đã kiên trì chiến đấu cho quyền lợi tối thượng của dân tộc từ đầu thập niên 1940 cho đến ngày nay.

Được như vậy mà lại gục mặt xuống đòi hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng tức là tỏ ra vô ơn đối với Mặt Trận Việt Minh, vô ơn đói với hàng triệu anh hùng khác đã đi theo Mặt Trận Việt Minh hy sinh mạng sống để giành lại chủ quyền độc lập cho dân tộc, vô ơn đối với toàn thể dân tộc Việt Nam đã tích cực đóng góp công của và tích cực tham gia vào hai cuộc chiến đánh đuổi Liên Minh Pháp – Vatican và Liên Minh Mỹ - Vatican để hoàn thành sứ mạng lịch sử mang lại độc lập cho dân tộc, thống nhất cho đất nước và vinh quang cho tổ quốc.

Là những người Việt Nam bình thường sống theo nền đạo lý cỏ truyền của dân tộc, không có người nào lại có thể làm được như vậy. Chỉ có (1) những kẻ gục đầu đi trên bốn chân chỉ biết tuyết đối trung thành với Tòa Thánh, chỉ biết triệt để tuân hành những lệnh truyền của các đáng bề trên trong hệ thống quyền lực của Giáo Hội La Mã, (2) những quân Việt gian phản quốc đã từng bán nước cho Pháp, cho Vatican và cho Mỳ, và (3) những hạng người ngu xuẩn đến cùng cực của ngu xuẩn mới đòi như vậy và làm như vậy.

Độc giả hãy điểm mặt những kẻ đã và đang đòi hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng để xem chính họ hay ông cha họ có thuộc vào một trong thững thành phần nêu lên trên đây không?

Đòi hủy bỏ lá cờ đỏ sao vàng là có dã tâm tôn vinh quyền lực của Giáo Hội La Mã , tức đế quốc Vatican, một thế lực mà nhân dân thế giới đều ghê tởm và thù ghét đến tận xương tận tủy. Đây là sự thật. Sự thật này đều được sách sử hay các bậc trí giả ghi lại rõ ràng trong sách sử. Sách Vatican Thú Tôi Và Xin Lỗi viết:

Giáo Hội  Công Giáo Rôma La-tinh trong thời cực thịnh kinh bang tế thế, đội vương miện cho các hoàng đế, tung hoành dọc ngang, làm mưa làm gió, thâu tóm cả thiên hạ trong tay, tiền rừng bạc biển, đã không biết tự chế, không học bài học khiêm hạ rửa chân, tự cao tự đại, coi bàn dân thiên hạ như cỏ rác… hôm nay hối bất cập, lịch sử còn nằm trơ ra đó. Người Âu Châu khiếp sợ Giáo Hội tránh xa như tránh hủi! Người Á Châu có thành kiến ghép Giáo Hội vào ông Tây thực dân và chống thực dân! Người Mỹ Châu La-tinh đồng hóa Giáo Hội vào đại họa diệt chủng! Và người Trung Đông làm sao quên được 250  thánh chiến tàn bạo hãi hùng! v.v…Trọng tội của Giáo Hội  không phải là nguồn phúc lộc bình an dưới thế! Ngược lại, và riêng Việt Nam, Giáo Hội chống phá đạo hiếu, phế bỏ bàn thờ tổ tiên, chà đạp văn hiến dân tộc Đại Việt, gọi tôn giáo bản địa là thờ Bụt Thần Ma quỷ… Giáo Hội chia hai dân tộc Việt Nam là dân có đạo là dân riêng của Giáo Hội, và dân vô đạo là dân ngoại đạo theo tà thần, tạo dựng thành kiến kỳ thị rất sâu đậm và thô bạo.. Đức Hồng Y Hà Nội Phạm Đình Tụng xác minh trọng tội này của Giáo Hội trong bài tham luận đọc tại Roma vào năm 1998, có Đức Giáo Hoàng đương kim (John Paul II) ngồi dự thính .” [1]  

Sách The French Revolution (New York, W. W. Norton & Company, 1988) ghi nhận:

"Các bạn người Pháp, các bạn hãy nói cho tôi nghe xem có được không. Nếu cái người mà các bạn gọi là Đức Thánh Cha cương quyết chống lại luật pháp của các bạn, các bạn có ngu xuẩn và hèn hạ đến độ phải từ bỏ luật pháp của các bạn. Các bạn còn hy vọng gì ở một ông Giáo Hoàng. Đ.M Giáo Hoàng, hãy tin ở tôi đi, bây giờ là đến lượt các bạn; cả trong mười thế kỷ qua, Giáo Hoàng đã áp bức các bạn quá nhiều rồi.". [ Tell me, Frenchmen, is it possible? if that man you call the Holly Father takes it into his head to oppose your laws, do you dare, are you stupid and base enough, to give them up? What do you expect from a Pope? Screw the Pope, believe me; it is your turn at last; for ten centuries the Pope has screwed you.]"[2] 

Sách Living World History (Glenview, Ill.: Scott, Foresman and Company, 1974 viết:

Không có một tín đồ Ki-tô La Mã  có thể trở thành nhà lãnh đạo nước Anh. Như vậy là luật này loại hẳn tất cả những người con và cháu của vua James Đệ Nhị với người vợ thứ hai của nhà vua, không cho họ lên cầm quyền.” Nguyên văn: “A third measure, the Act of Settlement of 1691, provided that no Roman Catholic could be ruler of England, automatically excluding the descendants of James II by his second wife.”?[3]

Sách The Decline And Fall Of The Roman Church như sau:

"Trước hết, nước Pháp mà Giáo Hòang Pius VI (1775-1799) thường gọi là "người trưởng nữ của Giáo Hội" xóa bỏ toàn bộ tôn giáo, đưa nhà vua lên đọan đầu đài, chính thức tôn vinh thần Lý Trí lên ngôi chí tôn, tàn sát 17 ngàn linh mục, 30 ngàn nữ tu và 47 giám mục,  tất cả các tu viện, các dòng tu và các trường học của Giáo Hội đều bị giải thể, tất cả các thư viện của Giáo Hôi đều bị thiêu rụi,  chính quyền Paris còn ban hành quyết định ra lệnh cho Tướng Bonaparte (Sau này là Hòang Đế Napoléon I) "đem quân đi "giải phóng nước Ý", "có toàn quyền hành động" "hủy diệt Rome và chế độ Giáo Hòang". Tháng 5 năm 1796, trước khi tiến vào kinh thành Rome, Tướng Bonaparte  tuyên bố, "Chúng tôi là những người bạn của con cháu Brutus (một anh hung củ dân tộc La Mã) và dân Scipios....  Chủ định của chúng tôi là phục hồi điện Capitol và giải phong nhân dân La Mã thóat khỏi thân phận nô lệ tôi đòi."

Quân Cách Mạng Pháp tiến chiếm kinh thành Rome và nước Ý. Hòa Ước Tolentino được ký kết giữa Tướng Bonaparte và Giáo Triều Vatican. Đây là một sự sỉ nhục cho Tòa Thánh Vatican. Giáo Hội phải nộp cho nước Pháp một khoản tiền là 46 ngàn đồng scudi (tiền Vatican) trả làm ba hạn kỳ (Giáo Hòang Pius VI phải đem  các đồ trang trí bằng vàng và bằng bạc ra đúc tiền để trả cho Pháp), 100 món đồ nghệ thuật và 500 tác phẩm hiếm bị tịch thu mang về Pháp; tất cả các hải cảng nằm trong lãnh thổ của Tòa Thánh Vatican phải mở cửa cho hậm đội  Pháp làm căn cứ trú quân, phải từ bỏ tất cả tài sản của Giáo Hội ở trong lãnh thổ các nước Ý, Pháp, Naples, và Sicily ... tất cả mọi nơi. Giáo Hoàng Pius VI ((1775-1799)  than thở, "Hòa Ước! Tệ quá đi! Quân đội Pháp chiếm đóng Vatican và Quirinal, truất phế  Giáo Hoàng Pius VI  và thiết lập nước Cọng Hòa La Mã...."  [4]

Sách Rich Church Poor Church (New York: Putnam’ s, 1984) viết:

"Ngày 19 tháng 8 năm 1870, quân đội Pháp lo bảo Vệ Tòa Thánh Vatican thực sự rút lui vĩnh viễn.  Trận đánh Sedan vào ngày 2 tháng 9 năm đó  đã làm cho đế quốc của Hoàng Đế Nã Phá Luân Đệ Tam hoàn toàn sụp đổ. Tòa Thánh Vatican mất đi một thế lực bảo vệ cuối cùng, và nước Pháp, "người trưởng nữ của Giáo Hội La Mã" kể từ năm 1871 đến năm 1940 đã phải thay đổi đến 99 nội các. Quân Pháp vừa mới rút lui, tức thì, ngày 19 tháng 9, quân đội quốc gia Ý tiến vào kinh thành La Mã và đóng quân ở ngay chung quanh cổ thành Leonine nằm trong Kinh Thành La Mã. Ngày hôm sau (20/9), sau khoảng ba tiếng đồng hồ nã đại pháo và cận chiến lẻ tẻ, vào lúc 9:30 sáng, Giáo Hoàng ra lệnh kéo cờ trắng ở trên nóc nhà thờ  St. Peter. Mười phút sau đó, không còn nghe thấy tiếng súng nữa. Quân đội Ý tiến vào phía trong kinh thành và chiếm đoạt hết tất cả của cải trong đó, chỉ có Ngọn Đồi Vatican là họ không rớ tới. Quốc Gia của Giáo Hoàng không còn tồn tại nữa. Diện tích của quốc gia này từ 16 ngàn dặm vuông bị cắt xén,  còn lại chỉ có 480 ngàn mét vuông kể cả ngọn Đồi Vatican và xung quanh ngọn đồi này trong đó có nhà thờ St. Peter, các tòa nhà phụ cận và các khu vườn Vatican ở gần đó.“.[5]

Sách Thực Chất Đạo Công Giáo và Các Đạo Chúa viết:

"Mexico cũng như cấc quốc gia khác ở Trung và Nam Mỹ Châu đều có đại đa số dân theo đạo Công Giáo. Dân số Mexico hiện nay lên tới trên 100 triệu người. Mặc dầu đa số dân là những tín đồ Công Giáo ngoan đạo, những đã hơn một thế kỷ qua chính quyền Mexico đến nay vẫn tuyệt giao với Vatican. Năm 1857, quốc hội và chính phủ Mexico đã đưa ra bản hiến pháp mang tính chất cách mạng quyết liệt chống lại Giáo Hội  La Mã:

1.- Giải tán tất cả các tu viện Nam cũng như nữ.

2.- Các nam tu sĩ bị cấm mặc áo dòng khi xuất hiện ở nơi công cộng.

3.- Tịch thu toàn bộ tài sản của Giáo Hội Công Giáo.

Tinh thần bản Hiến Pháp 1857 của Mexico được nhiều nước Mỹ Châu La Tinh noi theo. Năm 1917, Mexico sửa lại hiến pháp nhưng các biện pháp đối với Giáo Hội không thay đổi." [6]

Sách Nói Chuyện Với Tổ Chức Việt Nam Cộng Hòa Foundation ghi lại như sau:

" Tin của "The Register" số ra ngày Thứ Bảy 20/ 9/1997 cho biết: "Đạo luật đã chấp nhận "Chính Thống Giáo" là tôn giáo chính, kính trọng các tôn giáo khác, như Hồi Giáo, Phật Giáo và Do Thái Giáo. Đạo luật tạo ra một hàng rào ngăn cản đối với những giáo phái toàn trị (Gia-tô, Tin Lành) và hạn chế sự hoạt động của những nhà truyền giáo ngoại quốc. Các nhà phản đối cho rằng Chính Thống Giáo cũng ủng hộ đạo luật này như là một cách để ngăn cấm những người Kitô khác như Gia-tô và Tin Lành, không cho họ được tự do họat động ở Nga." Vào ngày Thứ Sáu 19/9/1997, các nhà làm luật ở Hạ Viện đã bỏ phiếu chấp thuận (đạo luật trên đây) với 358 phiếu thuận và 6 phiếu chống."[7]

Nhật báo "Seattle-Post Intelligencer [Seattle]  ra ngày  February 6, 2003" nơi trang  A3  với nguyên văn như sau:

"Ở Tây Ban Nha, nói đến đạo Công Giáo La Mã là gợi lại hình ảnh nhà độc tài phát xít Francisco Franco mà đồng tiền Tây Ban Nha nào cũng đều có in hình của ông ta và quyền lực của ông ta được hỗ trợ "bởi Ân Sủng của Thượng Đế"... Ngọai Trưởng Tây Ban Nha Ana Palaciao tuyên bố, "Điểm giống nhau của chúng ta là chiến đấu cho dân chủ, chiến đấu cho nhân quyền và chiến đấu để "tách rời tôn giáo ra khỏi chính quyền"

Một vi dân biểu quốc hội Tiệp Khắc, (quốc gia này sẽ gia nhập  Khối Âu Châu Hợp Nhất vào năm tới), là ông Jan Zahadil tuyên bố, "Đề cập đến Thượng Đế trong bất kỳ hiến chương nào của Khối Âu Châu Hợp Nhất là môt ý kiến ngu xuẩn, nó chỉ tạo nên những mối bất hòa mà thôi. Không được có một tí gì liên hệ trực tiếp với tôn giáo cả."[8]

Nước Ba Lan với tỉ lệ tín đồ Gia-tô của Giáo Hội  chiếm tới 95% và đã có kinh nghiệm hơn 40 năm sống trong chế độ Cộng Sản. Ấy thế mà khi có cuộc bầu cử tự do được tổ chức vào ngày 19/11/1995 thì họ thà chọn một ứng cử viện cựu đảng viên Cộng Sản là ông Aleksander Kwasniewski còn hơn là chọn ông Gia-tô Lech Walesa, một tín đồ ngoan đạo tay sai đắc lực của Giáo Hội La Mã

HOA KỲ  đã cương quyết ghi vào hiến pháp  điều khỏan tách rời tôn giáo ra khỏi, tống cổ bọn giáo sĩ về  với bàn thờ hành nghề thày cúng để sống trên lưng tín đồ và cắt đứt quan hệ ngọai giao với Tòa Thánh Vatican từ năm 1867. Sự kiện này được nhà viết sử Lương Minh Sơn ghi lại trong bài viết "Bài Học Chiến Tranh Việt Nam  Nhìn Từ Hậu Trường Chính Trị Hoa Kỳ" với nguyên Văn như sau:

"Đối với Hoa Kỳ, mặc dù là một đất nước được gây dựng trên nền tảng luân lý và đạo đức của niềm tin nơi Thiên Chúa (Judeo- Christian), tổ tiên của người Mỹ là những người Âu Châu đã từng bỏ chạy qua đây để tránh sự ruồng bắt của Tòa Thánh La Mã trong thời kỳ "Inquisition". Thành thử, Hiến Pháp Hoa Kỳ nghiêm cấm và tách rời  mọi sự liên hệ về quyền lực chính trị giữa chính quyền và tôn giáo, không phải chỉ vì trình độ ý thức chính trị cao, mà còn là vì những kinh nghiệm đau đớn  có thật lúc trước. Nếu Hoa Kỳ đã cấm bang giao với Cộng Sản Trung Quốc trong 23 năm (1949-1972), với Cộng Sản Việt Nam 19 năm (1975-1994) vì không tương quan trên chính kiến và quyền lợi thì Hoa Kỳ cũng đã từng cấm bang giai với Vatican trong 117 năm (1867-1984)" [9]

Tất cả các nước theo chế độ dân chủ tự đó ở  Tây Âu và Bắc Mỹ đều ghi vào hiến pháp của họ điều khỏan tách rời tôn giáo ra khỏi chính quyền và cấm ngặt các ông giáo sĩ không được làm chính trị.

Tất cả các nước theo Hồi Giáo, Do Thái Giáo, Chính Thống Giáo và Tin Lành bất cộng đái thiên với Giáo Hội La Mã.

Tất cả các nước theo Phật Giáo, Ấn Độ Giáo, Khổng Giáo và Thần Đạo (Nhật Bản) đều khinh rẻ Giáo Hội La Mã như là một tổ chức chính trị giảo hoạt mượn danh nghĩa những tín lý bịp bợm để mê hoặc và lừa bp người đời trong mưu đồ bành trướng chủ nghĩa bá quyền.

 B.- Lá cờ vàng ba sọc đỏ là sản phẩm của Liên Minh Đế Quốc Thực Dân Xâm Lược Pháp – Vatican được cho ra đời vào ngày 5/6/1948 cùng với Giáo Pháp Bảo Đại. Giải Pháp Bảo Đại là do chủ trương của Vatican được công khai hóa bởi lời tuyên bố vào ngày 28/12/1945 của viên Khám Sứ đại diện của Tòa Thánh Vaican tại Hà Nội là Tổng Giám Mục Antoni Draper. Sự kiện này được sách Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 (Tập A: 1939-1946) ghi nhận với nguyên văn như sau::

28/12/1945: “HUẾ: Tổng Giám Mục Antono Drapier, đại diện Roma tuyên bố:

“Gia đình BẢO ĐẠI là “gia đình thân Pháp bậc nhất trong dân chúng (la plus francophile de tous les annamites), và theo ý ông ta, nên cho Bảo Đại lên ngôi như trước ngày 9/3 [1945] (À mon avis, il serait avantageux pour le calme de rétablir le Roi comme chef régulier avant le 9 mars; DOM [Aix], CP 125).

Drapier cũng đưa ra giải pháp là có thể sau đó sẽ cho BẢO LONG lên kế vị, và NAM PHƯƠNG làm Giám Quốc [Phụ Chính.]” [10] 

Có lẽ vì có sự giằng co giữa một bên là phe bảo thủ thân Giáo Hội và một bên là phe cấp tiến luôn luôn có lập trường chống Giáo Hội, và vì hoàn cảnh thời cuộc, cho nên mãi tới trước khi rời Sàigòn trở về Pháp vào ngày 15/3/1947, người của Giáo Hội là cựu Linh-mục Georges Thierry d’ Argenlieu mới có cơ hội iại công khai đưa ra đề nghị dùng Giải Pháp Bảo Đại và giao việc làm này cho người kế nhiệm là Émile Bollaert (15/3/1947- 10/1948) tiến hành.  Sử dụng Giải Pháp Bảo Đại có nghĩa là dùng ông Bảo Đại “thuộc dòng chính thống của nhà Nguyễn” làm lãnh tụ và dùng những người Việt có tiếng tăm trong nhóm thiểu số phong kiến phản động mà phần lớn là bọn cựu quan lại trong thời Bảo Hộ đang bất mãn với Mặt Trận Việt Minh để thành lập một chính quyền làm tay sai cho cả Vatican và Pháp.

Đề nghị Giải Pháp Bảo Đại là do người của Vatican là cựu Linh-mục d’ Argenlieu (lúc đó còn giữ chức vụ Cao Ủy Đông Dương) đưa ra vào tháng 1/1947. Sự kiện này được sách sử ghi lại rõ ràng. Sách Vietnam: History, Documents and Opinions on a Major World Crisis  viết:

Sau khi chiến tranh bùng nổ trên toàn lãnh thổ Đồng Dương vào ngày 19/12/1946, trong một giác thư gửi chính quyền Pháp, Cao Ủy Đông Dương  d’ Argenlieu đế nghị đưa Bảo Đại trở lại ngai vàng.” Nguyên văn: “In a  memorandum to the Paris government soon after full-scale fighting broke out  on December 19, d’ Argenlieu proposed returning Bao Dai to the throne.”[11]

Chúng ta thấy đề nghị này rất ăn khớp với lời tuyên bộ của vị Khâm Sứ của Tòa Thánh Vatican tại Hà Nội vào ngày 28/12/1945 như đã nói ở trên.

Trở lại vấn đề liên minh giặc đưa tên Việt gian Bảo Đại trở lại ngai vàng, Sách Vietnam: A Political History cũng viết:.

Từ khi tách rời khỏi Việt Minh vào tháng 3 năm 1946, Bảo Đại trú ngụ ở Hồng Kông. Vào tháng 1/1947, viên đặc sứ của d’ Argenlieu cho  ông ta hay là người Pháp có một kế hoạch dùng ông để chống lại Việt Minh. Rồi từ đó, đặc biệt là từ khi Bollaert đến Saigòn nhận chức Cao Ủy Đông Dương (vào ngày 15/3/1947 – NMQ), sứ giả của Cao Ủy Bollaert và bọn Việt gian cũ (bọn cự quan lại làm tay sai cho Liênh Minh Pháp - Vatican trong thời 1884-1945 - NMQ) tới tấp đến Hồng Kông để đưa tin và tiếp xúc với Bảo Đại.” [12]

Tuy rằng đề nghị này được khởi tiến vào tháng 1/1947, nhưng nó phải trải qua một thời kỳ bàn luận giữa Vatican và Pháp và thời kỳ cho người đi móc nối với ông Da-tô Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy (Bảo Đại) lúc bấy giờ đang lưu trú ở Hông Kông. Sau một thời gian cò cưa mà cả giữa sứ giả Cousseau của Liên Minh Thánh Pháp – Vatican và Bảo Đại, tới cuối tháng 5 năm 1948, thì mọi việc coi như đã xong xuôi. Tuy là đã xong xuôi, nhưng Liên Minh Thánh  Pháp – Vatican cũng vẫn không thể lối cuốn được những người có uy tín với nhân dân và bất mãn với Mặt Trận Việt Minh để thành lập một chính quyền cho Giải Pháp Bảo Đại này. Những người có uy tín hay có thành tích cách mạng chống Liên Minh Thánh Pháp – Vatican trước tháng 8/1945 như các ông Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Nhượng Tống, Nguyễn Tiến Hỷ,  v.v…  đều lánh xa, không tham dự. Trong khi đó, tình hình chiến sự ở Đông Dương càng ngày càng trở nên bất lợi cho Liên Minh Thánh Xâm Lăng Pháp - Vatican.  Vì  tình huống này, Vatican và Pháp mới hối hả đồng thuận biến chính phủ “Cộng Hòa Nam Kỳ”  thànhchính phủ quốc gia” với toàn bộ nội các gồm toàn những người hoặc là mang quốc tịch Pháp, hoặc là mang quốc tịch Vatican, hoặc là trong giới quan lại trong thời “Trăm năm nô lệ giặc Tây” (như các ông Nguyễn Văn Xuân, Trần Văn Hữu, Nguyễn Văn Tâm, Phan Văn Giáo, Nghiêm Xuân Thiện, Nguyễn Hữu Trí, Đặng Văn Trí, v.v… ) và  cho ra mắt vào ngày 5/6/1948.  Danh xưng “Quốc Gia” hay “Quốc Gia Việt Nam” xuất hiện kể từ đó. Sự kiện này được ông Lê Xuân Khoa ghi lại trong cuốn Việt Nam 1945-1995 - Tập I với nguyên văn như sau:

Danh hiệu “Quốc Gia Việt Nam” (QGVN) được sử dụng từ ngày 5 tháng Sáu 1948, sau khi Cao Ủy Pháp tại Đông Dương Émile Bollaert và Thủ Tướng Chính Phủ Trung Ương Lâm Thời Nguyễn Văn Xuân ký bản thông cáo chung tại Vịnh Hạ Long nhìn nhận nền độc lập của Việt Nam…”   [13]

Cũng từ ngày này, những cụm từ “Quốc Gia Việt Nam”, “Chính Quyền Quốc Gia” và “người Việt Quốc Gia” trở thành những cái phao cho bọn Việt gian bán nước cho Liên Minh Pháp – Vatican bám lấy và dùng làm bức bình phong che đậy cho những việc làm phản dân hại nước của họ. Đồng thời, những cán bộ tuyên truyền của Giáo Hội La Mã dồn hết nỗ lực để tô son điểm phấn cho những cái mà họ gọi là “chính quyền quốc gia”, “chính nghĩa quốc gia” và “người Việt quốc gia” với dã tâm làm cho những người ít học và kém thông minh lầm tưởng rằng những thằng Việt gian đang đứng trong hàng ngũ Liên Minh Pháp – Vatican cũng như trong  chính quyền bù nhìn Bảo Đại trên đây là những “người Việt quốc gia yêu nước” chiến đấu cho chính quyền quốc gia, chứ không phải là chiến đấu cho Liên Minh Thực Dân Xâm Lược Pháp – Vatican.

Nhìn vào thành phần trong cái chính phủ quốc gia do Liên Minh Thánh  Vatican - Pháp Vatocan nặn ra này và bản chất làm tay sai cho Vatican của nó, các nhà sử học thấy nó giống y như   chính phủ của Vua Louis XVIII (1814-1824) được Liên Minh Thánh Vatican – Anh – Nga – Á - Phổ nặn ra vào năm 1814 khi chính quyền của Hoàng Đế Napoléon I (1802-1814) bị Liên Minh Thánh này đánh bại.

Kể từ đó (ngày 5/6/1948) cho đến ngày 30/4/1975, nhờ đã cấu kết chặt chẽ với Pháp và với Hoa Kỳ, Giáo Hội La Mã đưa mấy tín đồ Da-tô đáng tin cậy nhất lên nắm quyền lãnh đạo chính quyền bù nhìn này và chọn Sàigòn làm thủ đô.  Để lạc dẫn nhân dân Việt Nam  cũng như nhân dân thế giới và cũng là để  trút bỏ được cái gánh nặng mặc cảm tội áclàm Việt gian bán nước cho Vatican và cho Pháp” trong tâm tư tín đồ Da-tô người Việt thuộc loại Tôn Thọ Tường, Vatican ra lệnh cho bộ máy tuyên truyền sử dụng tất cả mọi phương tiện truyền thông  (đài phát thanh, báo chí, truyền đơn và rỉ tai trong xóm đạo) rầm rộ mở chiến dịch  đại quy mô để đánh bóng, dán cho chính quyền bù nhìn này là “chính quyền quốc gia” và dán cho những tên Da-tô Việt gian này cái nhãn hiệu “những người quốc gia yêu nước chân chính”. Tiếp theo đó, Linh-mục Trần Hữu Thanh được lệnh chế ra (họa kiểu) lá cờ vàng ba sọc đỏ để làm tiêu biểu cho “chính nghĩa quốc gia”,  Đỗ Mậu, Tâm Thư (Houston, TX: Hoa & Thân Hữu,  1995), tr.336-339.  rồi cuỗm bài “Tiếng Gọi Thanh Niên” của nhạc sĩ Lưu Hữu Phước làm quốc ca.

Phần trình bày trên đây cho chúng ta thấy rỏ cả Giải Pháp Bảo Đại và lá cờ vàng ba sọc đỏ  cùng với những cụm từ  “người Việt Quốc Gia với chính chính quyền Quốc Gia chiến đấu cho chính nghĩa quốc gia dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ” đều là những màn kịch do bàn tay phủ thủy của  Vatican đạo diễn cả. Mục đích của những màn kịch này là khoác cho  nhóm thiểu số tín  đồ Da-tô người Việt cùng  bọn phong kiến phản động và bọn lưu manh xu thời đón gió cái áo “người Việt Quốc Gia” tranh đấu cho quyền lợi quốc gia Việt Nam” để cho họ bớt đi cái mặc cảm là Việt gian bán nước cho Pháp và Vatican. Kể từ đó, Vatican ra lệnh cho bộ máy truyền truyền và tín đồ Da-tô người Việt khua chiếng gióng trống cỗ võ cho mấy màn kịch này.

Ngày 7/5/1954, tập đoàn cứ điểm  tại Điên Biên Phủ của Liên  Minh Pháp – Vatican bị thảm bại khiến cho chính quyền Pháp phải thương thuyết nghiêm chỉnh với chính quyền Kháng Chiến Việt Nam tại Hội Nghị Genève, công nhận  chủ quyền nên độc lập của dân tộc Việt Nam và rút quân vế Pháp. Hành động này của chính quyền Pháp khiến cho  Liên Minh Pháp – Vatican tan vỡ.

Pháp bỏ cuộc, rút lui khỏi Việt Nam, nhưng Tòa Thánh Vatican không bỏ cuộc. Là một thế lực chính trị đã từng lăn lộn trên chính trườngị Âu Châu và vũ đài thế giới trong gần hai ngàn năm trời, cho nên ngay từ khi Mao Trạch Đông và Đảng Cộng Sản Trung Quốc làm chủ toàn thể lục địa Trung Quốc vào ngày 1/10/1949, Vatican đã tiên liệu là  Pháp sẽ không còn khả năng tiếp tục theo đuổi cuộc chiến tái chiếm Đông Dương và sớm muộn rồi cũng phải bỏ cuộc, rút quân khỏi Đông Dương. Biết rõ như vậy, Vatican mới ra lệnh cho Giám-mục Ngô Đình Thục dẫn ông Da-tô Ngô Đình Diệm sang Mỹ trao cho Hồng Y Francis Spellman có  nhiệm vụ phải tích cực vận động các nhân vất có thế lực trên sấn khấu chính trị Hoa Kỳ làm áp lực với chính quyền Pháp và Quốc Trưởng Bảo Đại  (bằng tiền viện trợ) để đưa ông ta về Việt Nam cầm quyền làm tay sai cho cả Mỹ và Vatican. Rốt cuộc, vào mùa xuân năm 1954, khi các trận đánh giữa quân đội Kháng Chiến Việt Nam và quân đội viễn chinh Liên Minh Pháp – Vatican đang diễn ra ác liệt tại Điện Biên Phủ, thì Liên Minh Mỹ - Vatican thành hình vào cuối tháng 6/1954, và ông Da-tô Ngô Đình Diệm được Mỹ đưa về Việt Nam cầm quyền đúng như ý muốn của Tòa Thánh Vatican.

Tháng 4/1975, Hoa Kỳ cuốn gói ra đi khỏi Việt Nam và quyền lực của Vatican ở Việt Nam cũng không còn nữa. Cũng vì thế mà màn kịch  ”chính quyền Quốc Gia” cũng được hạ màn. Thế nhưng, Vatican vẫn còn cố đấm ăn xôi, vẫn còn tiếp tục sử dụng nhóm thiểu số tím đồ Da-tô người Việt để thi hành sách lược “quậy cho ao nước Việt Nam đục ngầu lên để thả câu”. Vì lẽ này, Vatican mới ra lệnh cho bộ máy tuyền truyền hâm nóng lại các màn kịch “chính nghĩa quốc gia” và “lá cờ vàng ba sọc đỏ”. Cũng vì thế mà từ đầu thập niên 1980, chúng ta thấy tại Âu Châu và Bắc Mỹ, bọn người mang bản chất vong bản, phản dân tộc phản quốc này  cấu kết cùng với bọn  người vong bản đã được Liên Minh Mỹ - Vatican ưu đãi trong những năm 1954-1975 và bọn lưu manh xu thời đón gió  có những hành động rất hăng say đòi hủy bỏ lá quốc kỳ Cờ Đỏ Sao Vàng (và nếu có thể thay thế bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ) với thâm ý xoá bỏ hết những chiến công anh dũng trên đây của nhân dân ta trong hai cuộc chiến giành độc lập và thống nhất đất nước dưới quyền lãnh đạo của Mặt Trận Việt Minh, và cũng là để các thế hệ mai này không còn nhớ đến những vết nhơ về những rặng núi tội ác của Vatican và tín đồ Da-tô người Việt đã chống lại dân tộc và tổ quốc Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử từ năm 1784 cho ngày 30/4/1975 và cho đến ngày nay vẫn còn tiếp tục.

Như vậy là, lá cờ vàng ba sọc đỏ được cho ra  đời vào ngày 5/6/1948:

Cha đẻ ra nó là Đế Quốc Thực Dân Dân Xâm Lược Pháp.

Mẹ đẻ ra nó là Vatican.

Thằng cha đẻ ra nó bị Quân Đội Kháng Chiến của nhân dân Việt Nam dưới quyền lãnh đạo của Mặt Trận Việt Minh đánh bai tại Điện Biên Phủ vào ngày 7/5/1954, phải cuốn goi ra đi, để lại mẹ con nó bơ vơ. Rồi mẹ Vatican của nó chài mồi tái giá với Hoa Kỳ và lôi kéo Hoa Kỳ đến Việt Nam. Nó trở thành đứa con ghẻ của Hoa Kỳ. Cuối cùng, ông bố ghẻ của nó cũng không thể đương đầu với Quân Đội Miền Bắc quyết chiến để giải phóng miền Nam và cũng phải cuốn gói ra đi cùng với mẹ nó vào ngày 30/4/1975, bỏ lại nó bơ vơ, không có người nuôi dưỡng, cho nến nói đã chết ngỏm khoảng 10:30 sáng ngày hôm đó.

Tính từ khi nó ra đời vào ngày 5/6/1948 cho đến khi nó tắt thở vào ngày 30/4/1975. Tuổi thọ của nó chỉ vỏn vẹn có 26 năm 10 tháng 24. Như vậy nó chỉ hiện diện ở Việt Nam hay ở bất cứ nới nào trên thế giới trong thời gian này mà thôi.

Trong thời gian này (từ 5/6/1948 cho đến ngày 30/4/1975), Việt Nam ở trong tình trạng chiến tranh do Liên Minh Pháp-Vatican đem quân tái chiếm Đông Dương và Đế Quốc Hoa Kỳ can thiệp vào cuộc chiến này mà gây nên. Như đã nói ở trên, để che đậy dã tâm xâm lăng Việt Nam, Liên Minh Pháp – Vatican sử dụng nhóm thiểu số tín đồ Da-tô và lôi kéo thêm bọn phong kiến phản động bản địa làm tay sai cho chúng để chống lại dân tộc Việt Nam, rồi sáng chế ra cụm từ “những người Việt Quốc Gia” chiến đấu cho “chính nghĩa Quốc Gia” khoác cho bọn Việt gian ”Thà mất nước, chứ không thà mất Chúa” và chế ra lá cờ vàng ba sọc đỏ để làm biểu tượng tranh đấu cho chúng với hy vọng làm giảm nhẹ cái mặc cảm phản quốc của chúng.

Do thực trạng này, đại khối dân tộc theo tam giáo cổ truyền chiếm tới 93% trên tổng số người dân Việt Nam (không phải là tín đồ Da-tô cuồng tín, không phải là bọn phong kiến phản động và không phải làn bọn lưu manh xu thời) và đối với nhân dân thế giới, lá cờ vàng ba sọc đỏ chẳng có giá trị gỉ cả.  Nhìn thấy ba sọc đỏ chạy dọc ngang trên nền vàng, người ta có cảm tưởng ba cái sọc đỏ này biểu tượng cho thế lực ngoại thù Pháp, Vatican và Hoa Kỳ hùa nhau đè lên thân thể dân tộc Việt Nam ta. Từ đó, người ta không khỏi nhớ đến những vết nhơ của bọn Việt gian bán nước cho ba thế lực này. Như vậy, nó là biểu tượng cho mối ô nhục cho tổ quốc Việt Nam. Thiết tưởng rằng những ai còn nhận mình là người Việt Nam thì phải nguyền rủa nó và khử diệt nó, đào sấu chôn chặt nó như dân ta đã nguyền rủa và khử diệt những thằng Việt gian đầu sỏ được cả ba thế lực ngoại thù này nuôi dưỡng, đào luyện và đưa lên cầm quyền làm tay sai cho họ.

Ngày 28 /12/2007

 

CHÚ THÍCH


[1] Nhiêu tác gả, Vatican Thú Tội và Xin Lỗi? (Garden Grove, CA: Giao Đi?m, 2000), tr. 245-246.

[2] J.E. Boshier, The French Revolution (New York, W. W. Norton & Company, 1988), tr 155.

[3] Arnold Schrier & T. Walter, Living World History (Glenview, Ill.: Scott, Foresman and Company, 1974),p. 398.

[4]  Malachi Martin, Ibid.,  pp. 232-233:  "First, France, "eldest daughter of the church "he used to call it, abolished all religion, beheaded its king, enthroned Reason officially as supreme deity, massacred over 17,000 priests and over 30,000 nuns as well as forty-seven bishops, abolished all seminaries, schools, religious orders, burned all churches and libraries, then sent the Corsian Bonaparte to liberate Italy and Rome" "Just as you please," wrote the Paris government to the Corsian. "Destroy Rome and the papacy utterly " "We are the friends of the descandants of Brutus and the Scipios... Our intention is to restore the Capitol to free the Roman people from their long slavery," The Corsian declared in May 1796, just before taking Rome. Then the capture, and the humiliation of the Peace of Tolentino between the papacy and the Corsian: a ransom of 46,000 scudi in three installement (Pius melted down all available siver and gold ornaments); 100 objects d'art and 500 rare manuscripts from Vatican; the opening of all papal harbors to the French fleet; renunciation of all property in Italy and France and Naples and Sicily - everywhere. "They made us their prisoner Spina," mutters Pius. "Peace treaty! Bah!" The Vatican and Quirinal were occupied by French troops. They deposed Pius, and created the republic of Rome....")

[5] Malachi Martin, Rich Church Poor Church (New York: Putnam’ s, 1984), p. 170":

"On August 19, 1870, the protecting French troops withrew definitely. With the battle of Sedan on September 2, the empire of Napoléon III came to an end. The papacy had lost its last defender, and France, the "eldest duaghter of the Church" was to have an astounding 99 goverments between 1871 and 1940. Immediately the Italian nationalist troops march on Rome. They encamped around the old Leonine walls of Rome on September 19. The following day, after some three hours of artillery barrage and sporadic hand-to-hand fighting, the pope ordered the white flag to be raised above the dome of St. Peter at 9:30 A.M. Ten minutes later, all firing had ceased. The Italian troops entered the city and took possession of it all, leaving Vatican Hill untouched. The papal State had ceased to exist. Its 16,000 square miles were now reduced to 480,000 square meters on and around Vatican Hill where St. Peter's it adjoining buildings, and the Vatican gardens were clustered.”?

[6]  Charlie Nguyễn, Thực Chất Đạo Công Giáo Và Các Ðạo Chúa (Garden Grove, CA: Giao Đi?m, 2003), tr 159

[7]  Nguyễn Mạnh Quang, Nói Chuyệ Với Tổ Chức Việt Nam Cộng Hòa Foundation (Houston, TX: Đa Nguyên, 2004), tr 50-51:

"The bill enshrines Russia's Orthodox Church as the country's preeminent religion, but also pledges repect for religions such as Islam, Buddhism and Judaism. It creates a barrier for totalitarian sects and limits the activity of foreign missionaries. But critics say the Orthodox Church also is backing the measure as a way to prevent other Christians, such as Catholics and Protestants, from operating freely in Russia. On Friday, September 19, 1997, lawmakers in the lower house, or Duma, voted 356-6 in favor of the bill." .

[8]  Constant Brand (Associated Press). ""Seattle-Post Intelligencer" [Seattle] February 6, 2003" Page A3:

"In Spain, a reference to Catholicism evokes memories of the facist dictator Francisco Franco, who stamped every Spanish coin with his profile and backed his grip on power "by the Grace of God."... Our identity is the fight for democracy, for huuman rights, for the separation between church and state," said Spanish Foreign Minister Ana Palacio. "Jan Zahradil, a Czech parlimentarian whose country will join the EU next year, said mentioning God in any EU charter was "a stupid idea (that) will only provokes disagreements. There should be no direct link to religion at all."]

[9]  Lê Hữu Dản, Sự Thật (Đặc San Xuân Đinh Sửu 1997) ( Fremont, CA:TXB, 1997), tra28.

[10][10] Chính Đạo, Việt Nam Niên Bửu 1939-1975 -T?p A: 1939-1946 (Houston, TX: Văn Hóa  1996), tr.295.

[11] Marvin E. Gettlemen, Viet Nam: History, Documents and Opinions on a Major World Crisis (New York:Fawcett Publications, Inc. , 1965), p. 69..

[12] Joseph Buttinger, Vietnam: A Political History (New York: Frederich A Praeger, 1968), p 288:

Nguyên văn: Bao Dai had been residing in Hong Kong since disengaging himself from the Vietminh in March, 1946. He had learned of the French plan of using him against the Vietminh back in January, 1947, from an emissary of d’ Argenlieu. Ever since then, and particular after Bollaert’s arrival in Saigon, messengers and old collaborators of the French had been going to Hong Kong…”.

[13] Lê Xuân Khoa, Sdd,, tr. 161.


Các bài liên lệ đến đảo Trường Sa - Hoàng Sa:

"Cuộc chiến" không cân sức giữa giới học giả VN và TQ (Đoan Trang)

Ba "Gọng Kìm" (Nam Quốc)

Chiều mưa biên giới anh đi về đâu. (Hoàng Nguyên Nhuận)

Cuộc biểu tình của giới trẻ trong nước (CLB Nhà Báo Tự Do)

Công lý lịch sử của Hoàng-Trường Sa, ..đến Tòa Khâm Sứ (Ts. Lý Khôi Việt)

Hai bản đồ quý khẳng định chủ quyền Việt Nam ở Trường Sa và Hoàng Sa (TS Nguyễn Xuân Diện)

Huyết Lệ Tâm Thư (Minh Mẫn)

Hãy phản đối hành động xâm lược của TQ (Tin)

Học giả quốc tế phê phán đường lưỡi bò của TQ (TuanVN)

Hồ sơ Biển Đông: ASEAN-Mỹ tăng cường quan hệ (Trọng Nghĩa/ RFI)

Lăng Ba Vi Bộ Với Kissinger(Hùynh Bất Hoặc)

Những ngôi chùa trên huyện đảo Trường Sa (Trần Vân Hạc)

Những người đòi bỏ danh dự Tổ Quốc (NMQ)

Những vấn đề về chủ quyền lãnh thổ  (Lê Minh Nghĩa)

Phải chăng TQ & HK ... (Càphêtối)

Phủ nhận hoàn toàn quan điểm của nhà nước Trung Quốc (Đinh Kim Phúc)

Quan Hệ Việt Nam & Trung Quốc Trong 30 Năm Qua-1 (nxb Sự Thật)

Sắc chỉ Vua Minh Mạng về Hoàng Sa được tìm thấy (tin BBC)

Sức mạnh đồng thuận Việt Nam ...(MinhAnh)

Trái Tim Của Biển (Trần Vân Hạc)

Trường Sa và Hoàng Sa (Nguyễn Nhã)

Trường Sa và Hoàng Sa -Hoàn cảnh lịch sử dẫn đến tranh chấp -1 (Hàn Nguyên Nguyễn Nhã)

Trường Sa và Hoàng Sa -Hoàn cảnh lịch sử dẫn đến tranh chấp -2 (Hàn Nguyên Nguyễn Nhã)

Trường Sa và Hoàng Sa -Hoàn cảnh lịch sử dẫn đến tranh chấp -3 (Hàn Nguyên Nguyễn Nhã)

Trường Sa và Hoàng Sa -Hoàn cảnh lịch sử dẫn đến tranh chấp -4 (Hàn Nguyên Nguyễn Nhã)

Trận Hoàng Sa 34 năm về trước

Trống đồng vang vọng giữa Trường Sa (Trần Vân Hạc)

Tây Sa và Nam Sa trong sử liệu Trung Quốc (Phạm Hoàng Quân)

Việt Nam Cộng Hòa dâng Đảo Hoàng Sa cho Trung Cộng (Đặng Văn Hoa)

Vì Lễ Rước Đuốc Olympic 2008 - Thư gửi Thủ Tướng  (Lê Trung Hành)

Vấn đề tên gọi và chủ quyền quốc gia trên vùng biển đông (Đinh Kim Phúc)

“Sóng” Biển Đông Giữa Lòng Hà Nội (TuanVN)