NHẬN DIỆN ĐẾ QUỐC

Trần Khách Quan

http://sachhiem.net/THOISU_CT/ChuK/Khachquan_13.php

17-Apr-2018

... Đế Quốc mới đối xử với thuộc địa cũng giống như trong một công ty: nhân viên giỏi sẽ được coi trọng; nhân viên kém sẽ không được coi trọng, thậm chí còn bị điều động vào những công việc nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm. Do đó, dân trí cao phải là mục đích hướng tới để tránh hiểm họa và để có thể tiếp nhận được nhiều đầu tư có giá trị cao giúp mau chóng phát triển đất nước. (TKQ)

ĐẾ QUỐC (viết tắt ĐQ), một ngôn từ thông dụng thường được nói tới trong những vấn đề về lịch sử, chính trị, xã hội. Tuy nhiên, ít người hiểu THỰC CHẤT của ĐQ. Trong cố gắng làm cho rõ hơn về thực chất của ĐQ để từ đó có thể trang bị được tinh thần yêu nước đúng, chúng tôi xin đưa một nhận định.

-- o0o --

Đã có nhiều định nghĩa về ĐẾ QUỐC (ĐQ) nhưng đều có một ý nghĩa chung: ĐQ là một quốc gia thống trị nhiều quốc gia khác.

Một cách toán học: ĐQ là một tập hợp nhiều quốc gia trong đó có một quốc gia thống trị và những quốc gia bị trị.

Quốc gia bị trị gọi là thuộc địa. Thuộc địa có thể là toàn thể hoặc một phần lãnh thổ của một quốc gia. Thí dụ: Nam Kỳ của Việt Nam đã từng một thời là thuộc địa bị thống trị bởi ĐQ Pháp.

Mục đích thống trị của ĐQ là khai thác các tài nguyên của thuộc địa. Tài nguyên bị khai thác thường chỉ được hiểu là các loại tài nguyên dễ thấy được như nông sản, khoáng sản; ít người biết đến một loại tài nguyên đặc biệt quan trọng, đó là “dân thuộc địa”.

Tài nguyên “dân thuộc địa” bao gồm cả phần hồn lẫn phần xác. Phần xác của dân thuộc địa thì được dùng để lao động trong các đồn điền, hầm mỏ; để phục dịch người của mẫu quốc; để làm lính đánh thuê, v.v…. Phần hồn của một số ít dân thuộc địa thì được huấn luyện để làm tay sai cai quản thuộc địa và tuyên truyền bảo vệ ĐQ. Mọi quyền lợi từ thuộc địa sẽ không thể khai thác được nếu không sử dụng con người bản xứ của thuộc địa, do đó tài nguyên “dân thuộc địa” được coi như là loại tài nguyên đặc biệt quan trọng.

Để có thuộc địa, ĐQ đi xâm chiếm.

Nạn đói lớn ở Ấn Độ dưới thời thuộc địa của Vương quốc Anh ảnh hưởng đến phía nam và tây nam Ấn Độ (Madras, Mysore, Hyderabad và Bombay) trong thời gian hai năm 1876-78

Xét cho cùng, dân mẫu quốc chẳng ai muốn chinh chiến vì họ chẳng có được quyền lợi gì trực tiếp trong xâm chiếm, nhưng là do quyền lợi thiết thực của một nhà lãnh đạo độc tài (như vua chúa) và của một số giới chức có quyền lực trong chính quyền. Như vậy:

Thực chất, ĐQ không phải là một quốc gia nhưng chỉ là một nhóm quyền lực trong chính quyền có lợi ích trực tiếp trong việc xâm chiếm thuộc địa.

Nhưng, khi kinh tế phát triển thì tài phiệt cũng phát triển. Túi khôn loài người đã nói “Có tiền mua tiên cũng được”. Đương nhiên tài phiệt phải tìm cách dùng tiền để gây ảnh hưởng trên các giới chức chính quyền ngõ hầu tạo ra những chính sách có lợi cho doanh nghiệp của họ. Dần dà, tài phiệt hình thành một hệ thống siêu quyền lực điều khiển chính quyền thông qua những giới chức then chốt của chính quyền lệ thuộc vào tiền bạc của tài phiệt trong các cuộc bầu cử.

Thí dụ :

Chế độ dân chủ ở Mỹ đã dựa vào bầu cử tự do để chọn ra những người đại diện quản lý đất nước. Thoạt nhìn, thấy có vẻ hợp lý và dân chủ để không cho phép bất cứ ai hoặc tổ chức nào có thể gây ảnh hưởng trên một giới chức được chọn vì luật pháp đã qui định những mức tiền giới hạn trong việc cho và nhận của một quỹ vận động tranh cử. Thí dụ như: đóng góp bằng tiền mặt không được quá $100, đóng góp vô danh không được quá $50, và những giới hạn khác như qui định sau đây vào năm 2017 – 2018 :

Contribution limits

Nhưng, bởi quyền tự do ngôn luận và tự do biểu lộ chính kiến, những Super PAC* đã được thành lập. Theo đó, mặc dù bị cấm quyên tiền trực tiếp cho các ứng cử viên hoặc bị cấm phối hợp chi tiêu với các ứng cử viên mà họ được hưởng lợi; nhưng những Super PAC lại được quyền thu không giới hạn từ các cá nhân, các tập đoàn, các hiệp hội, sau đó có thể chi tiêu không giới hạn để ủng hộ hoặc chống lại bất cứ một ứng cử viên nào đó.

*(Super PAC: Super Politcal Action Committee: Siêu Ủy Ban Hành Động Chính Trị)

Link: https://www.opensecrets.org/pacs/superpacs.php?cycle=2012

Với trò chơi Super PAC, các giới chức chính quyền do đắc cử từ bầu cử sẽ phải lệ thuộc vào những Super PAC. Vì thế, các tài phiệt sẽ sử dụng và khống chế những Super PAC bằng sức mạnh của tiền bạc. Như vậy: Với chế độ dân chủ, tự do bầu cử, tự do ngôn luận, tự do bày tỏ chính kiến, những tài phiệt sẽ dễ dàng thâu tóm quyền lực quốc gia thông qua các Super PAC và các giới chức dân cử.

Những hoạt động của những tổ chức dân sự như Super PAC đã chứng tỏ sự tự do không được giới hạn và không được kiểm soát sẽ phá hoại nền dân chủ, sẽ đưa đến tình trạng quyền lực quốc gia bị tập trung vào một nhóm tài phiệt siêu quyền lực chẳng khác gì chính quyền bị thâu tóm vào một đảng. Đó là biến thể nghịch lý từ một nền dân chủ bầu cử tự do nhưng lại rất hợp lý đối với sự khôn ngoan của giới đại tài phiệt trong vấn đề thâu tóm quyền lực chính trị bằng cách sử dụng sức mạnh của đồng tiền.

Vậy: Khi kinh tế đã phát triển và chế độ bầu cử tự do đã tạo điều kiện cho sự hình thành một tập đoàn tài phiệt siêu quyền lực gây ảnh hưởng trên chính sách xâm chiếm và khai thác thuộc địa thì Đế Quốc chính là tập đoàn tài phiệt siêu quyền lực. Đó là ĐQ mới.

ĐQ mới hay tập đoàn tài phiệt siêu quyền lực sẽ thống trị chính quyền thông qua các giới chức then chốt được chọn ra trong bầu cử tự do.

Thí dụ:

Jacob Schiff, một đại tài phiệt, được coi như là người có quyền lực nhất và ảnh hưởng nhất trong lịch sử nước Mỹ:

. Vì Jacob Schiff là người đã dùng sức mạnh tài chánh để tạo nên chiến thắng của hạm đội Nhật đánh tan tác hạm đội Nga Hoàng vào năm 1905 ở eo biển Đối Mã.

. Vì Jacob Schiff là người đã đóng góp phần lớn công sức trong việc lật đổ Nga Hoàng và đưa Chế Độ Cộng Sản lên ngôi ở Nga vào năm 1917.

. Vì Jacob Schiff người đã đánh cắp chức vụ Tổng Thống Mỹ, từ đương kim Tổng Thống William Howard Taft rất được dân chúng Mỹ trân trọng, để trao cho Woodrow Wilson thông qua một trò phù phép dân chủ trong cuộc bầu cử Tổng Thống vào năm 1912.

(Được biết, sau khi không thành công trong thương lượng với đương kim Tổng Thống William Howard Taft, một người của Đảng Cộng Hòa, về sự thông qua đạo luật về Federal Reserve, Jacob Schiff bèn đưa cựu Tổng Thống Cộng Hòa Theodore Roosevelt ra tranh cử trong tư cách tự do. Thế là số phiếu của Đảng Cộng Hòa bị xé làm hai, và Woodrow Wilson của Jacob Schiff đắc cử Tổng Thống).

. Vì Jacob Schiff là người đã tạo ra FED**, một tổ chức dân sự của một nhóm tài phiệt nhưng lại có quyền kiểm soát tiền tệ của nước Mỹ một cách hiến định. Chú ý rằng, đạo luật về FED chỉ được thông qua và ban hành bởi những trò chơi dân chủ của Jacob Schiff, trong đó có sự tác thành chức vụ Tổng Thống cho Woodrow Wilson; có sự dàn xếp dự luật về FED được thông qua Quốc Hội chỉ vào 2 ngày trước lễ Giáng Sinh, ngày mà quý vị Nghị Sĩ và Dân Biểu đang nôn nóng về với gia đình.

** (FED: Federal Reserve: Quỹ Dự Trữ Liên Bang)

Quyền kiểm soát tiền tệ trên nước Mỹ dành cho tổ chức dân sự FED chính là siêu quyền lực. Bởi vì từ hơn trăm năm trước, Nam Tước Rothschild và cũng là một ông chủ ngân hàng có thế lực đã quả quyết:

“Hãy cho tôi quyền kiểm soát tiền tệ của quốc gia, tôi sẽ không cần quan tâm đến ai là người làm ra luật”.

(Xin xem thêm vê Jacob Schiff ở phụ đính NHẬN DIỆN “SIÊU QUYỀN LỰC” và tham khảo WHO STOLE AMERICA?)

Khác biệt giữa 2 cách khai thác thuộc địa của ĐQ cũ và ĐQ mới:

. Với ĐQ cũ: sản phẩm cuối cùng khai thác được từ thuộc địa thường chỉ là những nông khoáng sản như Trà, cà phê, cao su, quặng mỏ, …. Sự khai thác như vậy sẽ cần sự chiếm đóng lâu dài và sức lao dộng của dân thuộc địa.

. Với ĐQ mới: Bởi vì ĐQ mới những tài phiệt cho nên họ sẽ khai thác thuộc địa theo quan điểm quản lý doanh nghiệp. Có sinh lợi thì khai thác, không sinh lợi nữa thì thôi. Họ sẽ rất linh động trong việc tạo dựng những cơ hội và lợi dụng cơ hội để khai thác. Họ không cần chiếm đóng hay chiếm đóng thuộc địa lâu dài khi mà sự khai thác không còn sinh lợi (“bỏ rơi” VNCH sau Hiệp Định Paris 1973 là một thí dụ)

Khác với ĐQ cũ thường chỉ khai thác những nông khoáng sản không có giá trị bao nhiêu mà lại tốn phí nhiều thời gian, ĐQ mới khai thác những sản phẩm công nghiệp có giá trị cao như xe cộ, máy móc cơ khí, sản phẩm điện tử, các software, các dịch vụ ngân hàng tài chánh, v.v…. ở những thuộc địa có dân trí cao, hoặc đặc biệt là khai thác xương máu của dân thuộc địa cho sự tiêu thụ vũ khí và dịch vụ quân sự thông qua những cuộc chiến tranh (thí dụ như ở Chiến Tranh VN)

So sánh 2 trường hợp khai thác thuộc địa của ĐQ mới:

1). Trường hợp nước Nhật:

Sau Thế Chiến 2, Nhật đầu hàng Mỹ, Mỹ áp đặt guồng máy hành chính và Hiến Pháp trên nước Nhật, Nhật coi như là thuộc địa của Mỹ.

Nhật sẵn có dân trí cao. Đầu tư khai thác sức lao động dân Nhật chắc chắn sẽ sinh lợi cao vì dân trí cao sẽ sản sinh ra những giá trị cao trong các ngành công nghiệp và ngân hàng tài chánh. Thế là chương trình McAthur đã điều kiện cho ĐQ tài phiệt đầu tư vào Nhật và đã giúp khôi phục nước Nhật. Một sự đầu tư khai thác thuộc địa của ĐQ mà 2 bên đều hưởng lợi.

2). Trường hợp Việt Nam:

Cũng cùng vào thời điểm sau Thế Chiến 2 như ở nước Nhật, nhưng dân trí Việt thấp. Quá thấp! Do đó, nếu đầu tư thì không hi vọng gì sinh lợi vì dân trí quá thấp của Việt Nam sẽ không thể sản sinh ra được những giá trị cao.

Nhưng, tài nguyên “con người dân thuộc địa” ở Việt Nam thì có thể khai thác để tiêu thụ bom đạn còn tồn đọng quá nhiều từ thế chiến 2. Thế là: trên cơ sở nắm bắt được khao khát và quyết tâm giành độc lập của dân Việt, người Pháp đã bị sử dụng như quân đánh thuê trong Chiến Tranh Đông Dương giai đoạn 1, người dân Mỹ bị đưa vào thế đi xâm chiếm nhưng được tuyên truyền che lấp dưới chiêu bài Chống Cộng và bảo vệ tự do trong Chiến Tranh Đông Dương giai đoạn 2. Nhưng, thực chất, trong cả 2 giai đoạn của Chiến Tranh Đông Dương; ĐQ tài phiệt đã khai thác xương máu dân thuộc địa Việt, Miên, Lào để tiêu thụ vũ khí; chiêu bài chống cộng và bảo vệ tự do chỉ là lấy cớ để buộc dân Mỹ ra trận và đặc biệt là đóng thuế để trả tiền chiến phí.

Như vậy, thuộc địa có dân trí cao sẽ được coi trọng và đối xử tử tế; thuộc địa có dân trí thấp sẽ không được coi trọng, thậm chí còn bị giết bỏ bừa bãi bằng cách gây ra chiến tranh (như ở VN sau thế chiến 2). ĐQ mới đối xử với thuộc địa cũng giống như trong một công ty: nhân viên giỏi sẽ được coi trọng; nhân viên kém sẽ không được coi trọng, thậm chí còn bị điều động vào những công việc nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm.

Do đó, dân trí cao phải là mục đích hướng tới để tránh hiểm họa và để có thể tiếp nhận được nhiều đầu tư có giá trị cao giúp mau chóng phát triển đất nước. Muốn vậy, điều kiện tiên quyết của đất nước phải là an ninh, ổn định và nhiều công ăn việc làm trong môi trường tự do kinh doanh. Kẻ nào nhân danh yêu nước, tự do, dân chủ, nhân quyền, hòa bình, công lý, v.v… nhưng lại phá hoại những điều kiện tiên quyết cho mục đích phát triển dân trí thì đều phải xét lại, nếu không thì chì là những kẻ lừa bịp hoặc ngu dốt.

Khách Quan

________________

PHỤ ĐÍNH

NHẬN DIỆN “SIÊU QUYỀN LỰC”.

Nhiều người nói về “Siêu Quyền Lực” ở Mỹ nhưng hầu như chỉ đưa ra những thông tin mơ hồ. Nay, xin nêu ra một nhận diện cụ thể về một thực tế “Siêu Quyền Lực”.

“Hãy cho tôi quyền kiểm soát tiền tệ của quốc gia, tôi sẽ không cần quan tâm đến ai làm ra luật”.

(Xem tham khảo: WHO STOLE AMERICA?)

http://www.takebackourrights.org/docs/StoleAmerica.html

Đó là phát biểu vào thế kỷ 19 của Baron (Nam Tước) MA Rothschild, một khám phá có từ hơn 100 năm trước của một doanh nhân và cũng là một nhà chính trị. Cho dù phát biểu đó là một sự thật hiển nhiên nhưng hiếm có người thường dân hiểu được và biết đến, nhất là đối với dân Việt Nam dẫu rằng đã được thừa kế túi khôn của tiền nhân “có tiền mua tiên cũng được”.

Baron MA Rothschild là tộc trưởng của họ Rothschild. Rothschild lại được biết là một Đế Chế Ngân Hàng hùng mạnh ở Âu Châu.

Không cần quan tâm đến ai làm ra luật cũng có nghĩa là có quyền đứng trên luật pháp ! Bởi vì, người làm ra luật của quốc gia là ai ?

- Là người đứng đầu Hành Pháp: là Quốc Trưởng, Nhà Vua, Tổng Thống, những người có thể tự ban hành những sắc luật không cần thông qua Quốc Hội.

- Là Quốc Hội hay Cơ Quan Lập Pháp gồm các Dân Biểu và Nghị Sĩ, là cơ quan có thể làm ra các đạo luật.

- Là Cơ Quan Tư Pháp gồm những Thẩm Phán có quyền giải thích luật.

Như vậy, khi không cần quan tâm đến ai làm ra luật cũng có nghĩa là có quyền lực đứng trên cả Chính Quyền Hành Pháp, Lập Pháp và Tư Pháp. Có quyền lực đứng trên Chính Quyền nhưng thường dân thì không thấy, không biết, chẳng phải đó chính là Siêu Quyền Lực sao!

Như vậy :

. Siêu Quyền Lực trong một quốc gia là “Người” (hay một tổ chức) có thể kiểm soát được tiền tệ của một quốc gia.

. Suy rộng ra, Siêu Quyền Lực trong thế giới là “Người” (hay một tổ chức) có thể kiểm soát được tiền tệ của thế giới

Nhưng, ai là “Người” tài giỏi đã có khả năng kiểm soát được tiền tệ của nước Mỹ ?

Để thực hiện khám phá siêu quyền lực “kiểm soát tiền tệ” đó, Rothschild đã phái Jacob Shiff làm đại lý thực hiện mưu đồ thành lập Quỹ Dự Trữ Liên Bang (Federal Reserve), một tổ chức dân sự của một nhóm tài phiệt quốc tế nhưng lại có quyền kiểm soát tiền tệ nước Mỹ, một mưu đồ đứng trên chính quyền. Mưu đồ đã được thực hiện hoàn hảo bằng “Đạo Luật Quỹ Dự Trữ Liên Bang” (The Federal Reserve Act) vào năm 1913 trong một bối cảnh đầy những mưu mô toan tính của nhóm tài phiệt Jacob Shiff. Thứ nhất : Việc thông qua Đạo Luật ở Quốc Hội đã được tính toán tinh vi sao cho việc thảo luận và biểu quyết được sắp xếp vào 2 ngày trước Lễ Giáng Sinh, một thời điểm mà các thành viên Quốc Hội đều mong trở về với gia đình và không kịp tìm hiểu ! Đảm nhiệm việc sắp xếp thảo luận và biểu quyết này ắt phải do một thành viên rất có thế lực ở Quốc Hội. Thứ hai : Jacob Shiff và nhóm cộng sự đã “lấy cắp chức vụ Tổng Thống” trong năm bầu cử 1912 của đương kim Tổng Thống Cộng Hòa rất được trân trọng William Howard Taft bằng cách đưa cựu Tổng Thống Cộng Hòa Theodore Roosevelt ra tranh cử trong tư cách một đảng thứ ba. Thế là phiếu của Đảng Cộng Hòa bị xé ra làm hai và Tổng Thống Woodrow Wilson “được chế tạo” ! Thế là Tổng Thống Wilson phải “lại quả” bằng cách ký ban hành đạo luật về Quỹ Dự Trữ Liên Bang thay vì sẽ bị phủ quyết nếu Tổng Thống là William H. Taft, người đã nói sẽ phủ quyết bất kỳ đạo luật nào cho phép tư nhân sở hữu Quỹ Dự Trữ Liên Bang ! (Xem thêm “Who stole America?” ở bên dưới)

“Giờ đây, nắm được quyền kiểm soát tiền tệ của quốc gia, tất nhiên nhóm tài phiệt của Quỹ Dự Trữ Liên Bang sẽ không cần quan tâm đến người làm luật” và là Siêu Quyền Lực hợp pháp ở Mỹ.

Như vậy, kể từ năm 1913, với Quỹ Dự Trữ Liên Bang, thực chất chỉ là tập hợp một nhóm tài phiệt quốc tế* chẳng có liên quan gì đến Liên Bang và dự trữ, Jacob Shiff và nhóm tài phiệt cộng sự đã có quyền kiểm soát tiền tệ nước Mỹ một cách hợp pháp, vĩnh viễn và là Siêu Quyền Lực đứng trên Chính Quyền. Đặc biệt, tập đoàn Siêu Quyền Lực “Quỹ Dự Trữ Liên Bang” có thể được thừa kế cha truyền con nối một cách vĩnh viễn như một Đế Chế đứng trên chính quyền của nước Mỹ. (Tự do dân chủ của Mỹ lâu nay bị thống trị bởi đế chế siêu quyền lực FED là như vậy !)

*Gồm một số trong đó là: Rothchilds of London and Berlin; Lazard Brothers of Paris; Israel Moses Seif of Italy; Kuhn, Loeb and Warburg of Germany; and the Lehman Brothers, Goldman, Sachs and the Rockefeller families of New York.

Do đó, người được coi là có quyền lực nhất và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nước Mỹ phải là nhà tài phiệt Do Thái Jacob Shiff.

Ngoài ra, còn được biết thêm về Jacob Shiff: Hạm đội Nhật tiêu diệt hạm đội Nga năm 1905 là do Jacob Shiff tài trợ chiến phí. Làm suy yếu Nga Hoàng là do Jacob Shiff. Tài trợ cho Trosky và Lenin lật đổ Nga Hoàng và thành lập nhà nước Cộng Sản đầu tiên năm 1917 là do Jacob Shiff. Cộng Sản Nga rồi sau đó là Liên Sô lại tác động mạnh mẽ đến lịch sử và chính trị nước Mỹ là do Jacob Shiff. Như thế, chẳng phải là nhà tài phiệt Do Thái Jacob Shiff là người có quyền lực nhất và có ảnh hưởng nhất đến lịch sử nước Mỹ sao ?

Người Việt liệu có tỉnh ra để hiểu và ứng dụng được gì không về Siêu Quyền Lực, về con người Jacob Shiff có quyền lực nhất và ảnh hưởng nhất trong lịch sử nước Mỹ và trong những vấn đề Cộng Sản, dân chủ, nhân quyền? Có thấy được không: Cộng Sản, nhân quyền, dân chủ bị khuấy động lên là trò kinh doanh của Siêu Quyền Lực ?

Khách Quan

_____________

Tham khảo:

WHO STOLE AMERICA?

William E. Dannemeyer

U.S. Congressman, 1979-1992

http://www.takebackourrights.org/docs/StoleAmerica.html

If you want to take over a country, one of the first things you do is to seize control of the money supply. Jacob Schiff was the son of a Jewish rabbi, born in Frankfurt, Germany. He was sent to America in the late nineteenth century by the European Rothschild financial dynasty. One of his assigned tasks was to seize control of the money supply of the U.S. Government. At that time it was under the control of the U.S. Congress pursuant to Article 1, Section 8 of the U.S. Constitution which states:

“The Congress shall have Power to coin Money, regulate the Value thereof.”

Baron MA Rothschild had stated this truism in the nineteenth century:

“Give me control over a nation’s currency and I care not who makes the laws.”

. . .