|  |  | 19 tháng 1, 2009 | 
 		
					Các bài về Phạm Thế Mỹ: 1 2 3  
					4  
			
			
		Sài Gòn hồi đó sau biến cố 1963, người Phật tử 
		trong và ngoài nước có dịp đi, về gặp nhau thường xuyên hơn để xây dựng 
		đạo pháp trong lòng dân tộc.
		Từ đó, có một tập quán hơi là lạ nhưng cũng khá dễ 
		thương bỗng phát sinh trong giới Phật tử trẻ, đa số là thanh niên, học 
		sinh, sinh viên Phật tử chúng tôi, còn gìn giữ cho đến bây giờ. Đó là 
		cái thói quen rất đẹp “Bông hồng cài áo” nhân ngày Đại lễ Vu Lan ở chùa 
		và các trung tâm văn hóa, xã hội Phật giáo. Ban đầu do thầy Nhất Hạnh đi 
		du học nước ngoài, khi đến Nhật Bản thấy được hình ảnh cao quý, đẹp đẽ 
		này của các bạn sinh viên bản xứ nên thầy đem về VN phổ biến mà Sài Gòn 
		là rầm rộ nhất, để cho SV Phật tử chúng tôi có thêm một hình ảnh đẹp 
		trong ngày Báo hiếu.
		
		Xin trích dẫn một đọan lời thầy Nhất Hạnh trong tập 
		Bông Hồng cài áo xuất bản sau 1963: “…Tây phương không có ngày Vu 
		Lan nhưng cũng có”Ngày Mẹ”(Mother’s Day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà 
		quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với thầy Thiên Ân tới nhà 
		sách Ginza ở Đông kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật Bản, bạn 
		của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ thầy Thiên Ân một câu, 
		rồi lấy trong giỏ ra một bông hoa Cẩm Chướng màu trắng cài vào khuy áo 
		tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bở ngở, không biết cô làm gì, nhưng không 
		dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ 
		nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi 
		biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ,anh sẽ được cài 
		một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh 
		mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa màu trắng. Tôi nhìn lại 
		bông hoa trên áo mà cảm thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một 
		đứa trẻ vô phúc nào, chúng tôi không có cái tự hào được cài trên áo một 
		bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ cảm thấy xót xa nhớ thương, 
		không quên mẹ dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng 
		nhớ rằng mình còn mẹ,và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người 
		khuất núi, có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa 
		đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu 
		Lan.”… 
		
		Thầy Thiên Ân sau đó về dạy triết học Zen ở Đại học 
		Văn khoa Sài gòn. Tôi được hân hạnh học với thầy niên khóa 1964-1965. 
		Nhóm Cử nhân Triết Đông chúng tôi còn nhớ như in, cứ đến giờ Zen của 
		thầy, được nghe cái giọng Huế hiền lành, vô chấp của thầy đều đều trong 
		lúc giảng bài là chúng tôi cứ có cảm giác như thầy trò đang ngồi thiền 
		thực sự trong lớp học mà quên hết mọi sự đời ở ngòai kia… 
		
		Thế rồi, hằng năm sau đó cứ đến gần ngày Vu Lan ở 
		Sài Gòn, đi đâu cũng nghe vang vang trên chương trình phát thanh, về sau 
		có cả chương trình truyền hình của Phật giáo bài hát “Lòng Mẹ” 
		của Y Vân, và nhất là bài “Bông hồng cài áo” của nhạc sĩ Phạm Thế 
		Mỹ được phổ thơ của thầy Nhất Hạnh với các giọng ca sinh viên truyền 
		cảm. Trong các chương trình văn nghệ Vu Lan vào những năm ấy, tác phẩm 
		“Bông hồng cài áo” luôn được Đòan văn nghệ SV Đại học Vạn Hạnh chúng tôi 
		trang trọng mở đầu với dàn hợp xướng trên 60 sinh viên Phật tử Sài Gòn 
		và Vạn Hạnh trong bộ đồng phục áo dài và sơ mi trắng có cài chiếc bông 
		hồng đỏ trên ngực, với những khuôn mặt trẻ trung, rạng rỡ hạnh phúc của 
		những đứa con đang còn mẹ…Dạo đó, tôi thường xuyên có mặt trong các 
		chương trình Văn nghệ của Tổng Hội SV Sài Gòn và cả Vạn Hạnh nữa. Hôm nào 
		tôi không bận bịu trong các vai Múa hay Nhạc cảnh thì phải đứng vào hàng 
		đồng ca của dàn hợp xướng dưới sự chỉ huy của người nhạc sĩ tài hoa Phạm 
		Thế Mỹ, anh rất chịu khó và công phu hướng dẫn cho các giọng lĩnh xướng, 
		xô lô hòa cùng tòan ban thật tuyệt vời, đã một thời làm say lòng người 
		nghe đến ngây ngất bàng hoàng, đến sụt sùi rơi lệ. Hỡi các giọng ca xô 
		lô thân thương một thời: Miên Đức Thắng, Nguyễn Xuân An, Mai Hoa, Phi 
		Huệ… Bây giờ các em đang ở đâu ? Sao tôi cứ nhớ mãi, nhớ hoài trong lòng 
		những lời ca đó ngọt ngào, an ủi như lời ru xưa êm đềm của mẹ: “Một 
		bông hồng cho anh… cho em…cho những ai đang còn mẹ. Để lòng vui sướng 
		hơn…”
		Những giọng ca cứ vút cao lên chơi vơi như muốn 
		cuốn hút cả lòng người. Ôi ! Những lời ca thân thương ấy đã cứ vương vấn 
		mãi theo tôi, chơi vơi đến nao lòng, theo tôi đi khắp nửa vòng trái đất, 
		đến một vùng đất lạnh xa xôi băng giá. Mùa Vu Lan năm ấy, tôi cố tìm đến 
		chùa Huyền Không ở Montréal, Canada để được nghe bài “Bông hồng cài áo” 
		do các em sinh viên, học sinh Việt Nam ở đây trình diễn và để được cầu 
		nguyện cho mẹ và nhớ về mẹ…
		
		Lần này, tôi không còn được hân hoan đón nhận chiếc 
		bông hồng đỏ như những năm xưa ở quê nhà, mà tôi phải ngậm ngùi buồn đau 
		đón nhận chiếc bông hồng trắng giá băng, nó lạnh lùng hơn cả cái băng 
		giá của xứ này. Vì trước đó một tháng, tôi nhận được tin nhà, mẹ tôi vừa 
		qua đời ! Chiếc bông hồng trắng của mùa Vu Lan năm ấy, với tôi như đã 
		thay thế vành khăn tang “mất mẹ”. Mẹ ơi ! Mùa báo hiếu này, con không 
		thể mang bông hồng đỏ về khoe với mẹ như hồi đó được nữa, vì con đã thực 
		sự mất mẹ rồi, mẹ ơi ! Ở đây, con đang đau đớn nhận một bông hồng 
		trắng, lòng ngậm ngùi rưng rưng… nhưng tai con vẫn nghe bản nhạc “Bông 
		hồng cài áo” của ngày xưa đó mẹ à ! Con đang nghe và đang cầu nguyện cho 
		mẹ đây. Những giọt nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên má con hôm nay, 
		âu cũng là những giọt “nước đang chảy về nguồn” đó, thưa mẹ ! Tôi cứ cúi 
		đầu cầu nguyện và suy nghĩ miên man về mẹ tôi trong nước mắt… Ôi ! Một 
		hình ảnh không thể thiếu đã khắc sâu đậm nét vào tâm trí tôi tự bao giờ 
		?!....
		
		Tôi nghe mơ hồ như có tiếng ai đó đang gọi tôi. 
		Buổi lễ đã kết thúc. Thầy mời đi thọ trai – Tôi giật mình ngớ ngẩn. Mùa 
		Vu Lan đầu tiên ở Canada đã qua nhanh trong tôi như vậy à ? Sao tai tôi 
		vẫn còn nghe mãi dư âm của giọng hát ai đó… “Một bông hồng cho những 
		ai… cho những ai đang còn mẹ…” như một hoang tưởng viễn mơ chăng ?
		Rồi những năm sau, lênh đênh đây đó nơi quê người, 
		tôi vẫn cố tìm đến chùa để được tiếp tục nhớ về mẹ, cầu nguyện cho mẹ 
		trong những ngày nao nao của mùa Báo Hiếu. Đôi khi tôi được nghe và được 
		hát lại bài ca “Bông hồng cài áo” của năm nào trên đất khách mà 
		lòng vẫn còn xao xuyến không nguôi – Mẹ ơi ! Giờ đây lòng con đang thèm 
		được cài lên áo một bông hồng đỏ của năm xưa mà cũng không được nữa rồi! 
		Rất nhiều khi “lá muốn rụng về cội”, nhưng cội đã chờ lâu quá…, chết khô 
		mất rồi ! Cội không còn đợi lá được nữa lá ơi ! Và lá giờ đây cũng chỉ 
		còn biết thì thầm, xào xạt đớn đau một mình :
		“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
		Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều” ! 
		
		 
		Sài Gòn, Mùa Vu Lan 2551, năm 2007