Nhạc Phạm Duy và những điều cần phải nói
	Báo An Ninh Thế Giới 
https://sachhiem.net/NDX/NDX022.php
 
   
	 đăng lại ngày 29, tháng 5, 2009
đăng lại ngày 29, tháng 5, 2009 
	
	(để tham khảo cho bài "Thiếu Một Tấm Lòng" của Nguyễn Đắc Xuân)
	 	
	
	
Khán giả 
	vây quanh Phạm Duy xin chữ ký và chụp ảnh.
	 
	Báo An Ninh Thế Giới 
	Tháng 4-2009
	Khánh Thy
	
	Sau nhiều lần ngoái đầu về cố quốc, Tết năm 2005, nhạc 
	sỹ Phạm Duy chính thức trở về với quê hương, mảnh đất luôn luôn coi trọng 
	tình nghĩa, không bao giờ “đánh người chạy lại”. Ông đã chọn TP Hồ Chí Minh 
	làm nơi sinh sống cho những năm tháng cuối đời của mình. Sau không ít những 
	ấp ủ, liveshow ‘Ngày trở về” của Phạm Duy đã vang lên trong một đêm diễn duy 
	nhất tại Nhà hát lớn Hà Nội vào cuối tháng 3-2009. 
	Sự trở về của bản thân 
	nhạc sỹ Phạm Duy và âm nhạc của ông mới đây đã làm dậy lên một làn sóng báo 
	chí quan tâm. Tuy nhiên, không ít điều xuất hiện trên một số phương tiện 
	thông tin đại chúng xung quanh đêm nhạc Phạm Duy đã gây nên những bức xúc 
	cho người chính trực.
	
	Nhìn lại bản chất vấn đề, đánh giá một cách công bằng 
	nhất những giá trị đích thực của Phạm Duy và âm nhạc của ông, Báo ANTG đã mở 
	ra một diễn đàn nhỏ để mời các nhạc sỹ lớn, những người có tên tuổi có trọng 
	lượng trong nền âm nhạc Việt Nam nói về sự kiện này.
	
	 
	Nhạc sỹ-NSND Trọng Bằng:
	
	Tôi có đọc trên báo thấy có nhiều lời tâng bốc cũng hơi 
	là lạ, không quen. Nhạc sỹ Phạm Duy nếu nói ngắn gọn chỉ 4 “thứ” thôi. 
	Thứ 
	nhất, anh là một người đầu kháng chiến chống Pháp có một số bài hát được 
	quần chúng yêu thích. 
	Thứ hai, sau khi anh bỏ Tổ quốc ra đi, không biết anh 
	có công nhận không nhưng lúc đó cả nước người ta nói anh đi theo giặc, đi 
	phục vụ địch. Và một số bài hát của nah, anh đã làm lời lại để phục vụ hoàn 
	cảnh mới. 
	Thứ ba là khi anh về nước, anh nói rằng anh trở về với nguồn cội. 
	Anh có đến Hội Nhạc sỹ gặp tôi. Tôi cũng có nói 
	chuyện và bảo anh rằng: Ngày xưa khi tôi còn bé, anh Phạm Duy và anh 
	Trọng Loan (anh trai của tôi) cùng ở một đoàn nghệ thuật. Ngày xưa tôi cũng 
	thích những bài hát của anh. Nhưng âm nhạc bây giờ khác chứ không ít ỏi như 
	thời anh viết những tác phẩm ngày xưa nữa đâu. Cả một cuộc kháng chiến chống 
	Mỹ, chúng tôi viết hàng ngàn bài hát, hàng ngàn ca khúc. Chúng tôi viết và 
	được phát trên Đài tiếng nói Việt Nam hôm trước thì ngay hôm sau cả nước 
	hát, và hát cho đến bây giờ. 
	Thứ tư tôi muốn nói là anh về thì cứ về, cứ thế 
	mà làm việc, cứ sáng tác, viết thêm được gì thì viết, cống hiến được gì thì 
	cống hiến chứ đừng lợi dụng lúc này mà tâng bốc mình lên như vị nọ vị kia. Tuy nhiên, tôi cho rằng, sự tâng bốc này là lỗi một 
	phần ở các nhà báo, dễ dãi và chạy theo thị hiếu, cứ coi đây như sự 
	kiện âm nhạc lớn, Phạm Duy được tâng bốc như là nhà sáng tạo ghê gớm. 
	Vì nói 
	đến Phạm Duy những người chân chính ở Việt Nam đã biết cả rồi, biết Phạm Duy 
	như thế nào trong quá khứ, Phạm Duy có cái gì tốt, cái gì chưa tốt, bản chất 
	của Phạm Duy và giá trị thật âm nhạc của anh người nghe đều hiểu cả. 
	Sự trở 
	về của Phạm Duy là sự ưu ái của Đảng và Nhà nước, sự rộng lượng của nhân dân 
	ta, nên đừng đặt mình ở vị trí cao, cứ nên im lặng mà làm việc thôi. Có 
	những tác phẩm anh sáng tác đầu kháng chiển rất tốt, bây giờ Cục biểu diễn 
	người ta khuyến khích cho phép anh trở về biểu diễn, thì cứ thế mà cống hiến 
	thôi. 
	Dư luận chúng ta hơi dễ dãi và nhẹ dạ. Nhưng vấn đề là Phạm Duy phải 
	tỉnh táo. Vì ông hoàn toàn hiểu ông là ai, quá khứ đối với dân tộc của Phạm 
	Duy là một tội lỗi. Ông không thể so sánh ông với 
	bất cứ một nhạc sỹ nào đã tham gia cách mạng, vì thế ông không thể nào so 
	sánh với nhạc sỹ Văn Cao. Không thể ví được. Văn Cao là một con người có 
	trình độ, là một nhà nghiên cứu dân tộc, ông Văn Cao là một người toàn diện, 
	và ông Văn Cao còn biết tôn trọng những người nhạc sỹ đàn em đi vào con 
	đường âm nhạc bác học, một người rất khiêm nhường biết mình, biết ta. 
	Giả sử 
	có một nhạc sỹ X, Y, Z nào đó hỏi: Khi chúng tôi đi đánh Mỹ giải phóng dân 
	tộc thì ông làm gì? Chắc chắn rằng nếu là người hiểu biết đều hiểu rõ khi đó 
	ông là tác giả của các bài hát chống lại cách mạng, chống lại nhân dân, 
	chống lại công cuộc giải phóng dân tộc.
	
	 
	NS Phạm Tuyên:
	
	Hôm nhạc sỹ Phạm Duy ra đây nói chuyện nhân việc phổ 
	nhạc các trích đoạn trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, tôi có được mời tới 
	dự. Sau đó một số người hỏi tôi về chương trình này. Tôi nói rằng đây là một 
	sự tìm về một áng văn chương tuyệt tác của văn học Việt Nam. Nhưng nếu vào 
	âm nhạc thì còn xa lắm so với “Truyện Kiều” của Nguyễn Du. Tuy nhiên đó là 
	sự biểu hiện của tìm về với cội nguồn. 
	Riêng tôi lúc 
	vào trong TP Hồ Chí Minh, nghe tin ông Phạm Duy về, tôi nghĩ đó là một sự 
	trở về với nguồn cội thôi. Dân gian có câu “Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ 
	chạy lại”. Chính lúc đó các nhạc sỹ ở trong TP Hồ Chí Minh cũng cho 
	rằng không nên làm rùm beng cái chuyện này, thậm chí 
	báo chí đề cao quá như vừa rồi thì người ta không tán thành. Tôi lại 
	không nghĩ như thế. 
	Ai cũng có những sai lầm trong 
	quá khứ cuộc đời. Trong cơ chế thị trường hiện nay có những công ty 
	nhạy bén với thị hiếu của thị trường, người ta săn đón, mua bán quyền của 
	nhạc sỹ Phạm Duy, xuất bản và tổ chức biểu diễn rầm rộ.
	Một số anh em nhạc sỹ trong Hội Âm nhạc TP Hồ Chí 
	Minh gặp tôi và nói rằng không nên làm như thế. 
	Còn  việc đánh giá về 
	phẩm chất nghệ thuật thì phải nhìn cả một quá trình. Đóng góp như thế nào, 
	sai lầm như thế nào. Nếu bây giờ chúng ta chỉ đánh 
	giá phần đóng góp mà quên đi phần sai lầm, thậm chí gạt bỏ hết mọi sai lầm 
	để tâng bốc đóng góp thì như thế chẳng công bằng với các nhạc sỹ trong nước. 
	Có một số anh em nhạc sỹ sau khi đọc báo nói về “Ngày về” của Phạm Duy, sự 
	trở lại rầm rộ, được báo chí săn đón và tâng bốc thái quá đã thốt lên: “Trời 
	đất ơi, thế thì thành tựu âm nhạc của chúng ta mấy chục năm qua nhỏ nhoi quá 
	nhỉ!”. Trong khi đó, tôi là người trong cuộc, cảm thấy được sức 
	mạnh của vũ khí âm nhạc, đúng ra trong thành công của Cách mạng chúng ta, 
	trong chiến thắng thống nhất đất nước, có sự đóng góp lớn của âm nhạc, và 
	chúng tôi rất tự hào. 
	Một số anh em ở Huế hỏi tôi 
	đánh giá như thế nào về nhạc sỹ Phạm Duy, tôi trả lời hồi nhỏ tôi có thuộc 
	và thích một số bài hát của Phạm Duy. 
	Nhưng sau khi nhạc sỹ Phạm Duy rời bỏ đất nước ra đi, thậm chí có một thời 
	gian đưa âm nhạc phục vụ chính quyền Mỹ-ngụy. Tôi nghĩ, rồi cũng sẽ có lúc 
	bản thân anh Phạm Duy phải nhìn thẳng vào sự thật. 
	
	Trong cơ chế thị trường hôm nay, tôi nghĩ cần phải thẩm 
	định đúng giá trị thật những đóng góp của nhạc sỹ Phạm Duy, không nên quá đề 
	cao. Bởi lẽ tìm tòi trong âm nhạc của Phạm Duy cũng chỉ có hạn thôi, trong 
	khi đó tìm tòi về mặt sáng tạo âm nhạc trong nước ta có rất nhiều tài năng, 
	nhiều khả năng.  
	Ngay vấn đề đem âm nhạc phục vụ cho 
	sự nghiệp cách mạng thì làm thế nào mà so sánh nổi với Văn Cao hay bất cứ 
	một nhạc sỹ nào tham gia cách mạng. Sự đóng góp của nhạc sỹ Văn Cao rất phong phú, bây giờ 
	được ghi nhận là người có đóng góp lớn cho đất nước và âm nhạc Việt Nam. 
	Tôi 
	chỉ có một suy nghĩ nhỏ, chúng ta chúc cho ngày trở về của nhạc sỹ Phạm Duy 
	là một sự trở về của lá rụng về cội. Còn đánh giá 
	về con người, nhất là đánh giá về tác phẩm thì phải rất thận trọng, công 
	bằng và đúng bản chất, một phần nào đó phải có giới hạn. Đừng 
	chạy theo thị hiếu, theo cơ chế thị trường mà quá đề cao sự đóng góp của 
	nhạc sỹ Phạm Duy, như vậy mới xứng đáng với lịch sử, với những người đã đổ 
	máu xương cho đất nước, cho dân tộc được có ngày hôm nay.
	
	 
	NS Hồng Đăng:
	
	Vấn đề này thực ra rất tế nhị đối với anh em nhạc sỹ. 
	Vì đối với những người sáng tác với nhau, bao giờ chúng tôi cũng hết sức 
	rộng lượng, nhìn nhau bằng cặp mắt tốt đẹp và mong cho nhau thành công.
	Riêng trong vấn đề Phạm Duy, cái nhìn của tôi 
	có thể khác hơn. 
	Ngay trong giai đoạn đầu kháng chiến, nhạc sỹ Phạm Duy là 
	một trong những nhạc sỹ có ý thức khai thác vốn dân ca, đưa chất liệu dân ca 
	vào sáng tác mới. Cho nên những “Bà mẹ Gio Linh”, những “Về miền Trung”… 
	ngày ấy rất được nhiều người tán thưởng. Nhưng thời kỳ ấy chúng tôi đang còn 
	bé quá. Sau này lớn lên thì có nghe tin nhạc sỹ Phạm Duy đã vào trong thành, 
	sau đấy bẵng đi thời gian 5 đến 6 chục năm, chúng tôi cũng không mấy lưu 
	tâm. 
	Vừa rồi ông Phạm Duy xin phép được trở về, và được Nhà nước ta cho 
	phép. Lúc Phạm Duy về, rất nhiều anh em nhạc sỹ vui vẻ vì thấy rằng đây là 
	một lần quay lại của các anh em mà trước kia có một thời kỳ bẵng đi không 
	thấy mặt nhau. 
	Nhưng gần đây, báo chí lại rộ lên 
	về những chương trình của Phạm Duy. Tôi cũng nghe rất nhiều người 
	phàn nàn là tác phẩm của Phạm Duy như thế mà báo chí tâng bốc, 
	đề cao đến mức y như là nhân vật số một của âm nhạc 
	Việt nam hiện nay, và là người nhạc sỹ kỳ tài. Điều ấy là vô lý, 
	như thế không đúng, huống gì lại xem như người có công lớn (?!).
	Những giá 
	trị thật của một người nghệ sỹ, thứ nhất là tinh thần yêu nước, 
	những đóng góp tâm hồn mình cho dân tộc… 
	“So sánh một cách thẳng thắn, những bài hát của Phạm Duy có một vài bài công 
	chúng thích và không phải bài nào công chúng cũng thích. Có một thời nghe 
	nói các tác phẩm của ông cũng không được người ta ưa chuộng lắm đâu ngay cả 
	ở nước ngoài. Điều ấy chúng ta phải có sự cân nhắc tử tế. Nếu như có sự đóng 
	góp nào đấy thì nên ghi nhận. Nhưng đừng nghĩ rằng như thế thì tất cả các 
	anh em khác không ra gì. 
	Trong lúc ấy chúng ta có những tên tuổi lừng lẫy 
	như Đỗ Nhuận, Văn Cao, Lê Yên, Nguyễn Đức Toàn, Huy Du, Hoàng Vân, Lưu Hữu 
	Phước, Nguyễn Xuân Khoát, và còn rất nhiều người khác đã gắn bó với những 
	ngày gian khổ, thiếu thốn cùng cực của đất nước chỉ để góp một chút gì của 
	mình cho cuộc chiến tranh vệ quốc. 
	Từ ngày anh ra đi, anh Duy ạ, nền âm nhạc 
	của chúng ta đã khác trước nhiều lắm. Từ một đội ngũ thưa thớt thời của anh, 
	giờ đây không biết bao nhiêu tên tuổi nổi lên một cách xứng đáng, có hiểu 
	biết, có tìm tòi, khác xa thời anh bỏ khu III, khu IV mà đi. Điều đáng nói 
	là nhiều anh em thành thực mong cho anh có nhiều đêm nhạc tốt đẹp, trong khi 
	hàng trăm hàng nghìn người không có nổi kinh phí để lo một đêm nhạc của 
	riêng mình dù tác phẩm cứ ngồn ngộn ra đấy…
	Muốn nhìn nhận công bằng, nên 
	nhích xa ra một tí để nhìn toàn cảnh. Còn nhớ năm 1994, chúng tôi tổ chức 
	được 4 đêm, 4 chương trình khác nhau ở Nhà hát Lớn Hà Nội lấy tên là “Nửa 
	thế kỷ Bài hát Việt Nam” chỉ giới thiệu được gần 80 bài cho 80 tác giả, 
	trong đó riêng anh Văn Cao được 2 bài. Chương trình có tiếng vang lớn nhưng 
	hàng trăm nhạc sỹ khác nằm chờ giới thiệu ở TP Hồ Chí Minh thì vướng quá 
	nhiều thứ, nhất là kinh phí mà không giới thiệu được thêm nữa, đành cay đắng 
	mà chịu thiệt thòi. 
	Tất nhiên anh Phạm Duy có thể kiêu một tý cũng chẳng sao 
	(thói thường mà)! Nhưng những người hướng dẫn dư luận có lẽ nên nghĩ kỹ một 
	tí, để khách quan hơn, công bằng hơn. Còn riêng một chi tiết nhỏ về 
	chuyên môn: Các anh em nhạc sỹ sau này khai thác dân ca vào sáng tác mới 
	giỏi hơn anh nhiều lắm. Có thể kể Thái Cơ, Phó Đức Phương, Trần Tiến, Nguyễn 
	Cường, Văn Thành Nho, Nguyễn Đình Bảng, Lê Mây…Tư liệu này ở Hội 
	Nhạc sỹ Việt Nam, Viện nghiên cứu Âm nhạc Việt Nam đều có cả. Anh Phạm Duy 
	trở về, chúng tôi chúc mừng anh và mong anh khỏe mạnh để có những sáng tác 
	mới.
	 
	nguồn 
	https://antgct.cand.com.vn/News/PrintView.aspx?ID=52937 Thứ Năm, 07/05/2009 - 4:56 PM
	 
	► Mời xem thư của Nguyễn Đắc Xuân gửi nhạc sĩ Phạm Tuyên