Vì Sao Chúng Ta Đã Đi Việt Nam ?
Trần Thanh Lưu dịch cuốn
“Viet Nam: Why Did We Go?” Tác giả: Avro Manhattan
bản rời|| Mục Lục | 02 tháng 3, 2009
CHƯƠNG 2
Đại Liên Minh Vatican-Mỹ
Những lý do khiến Hoa Kỳ tham chiến tại Việt nam
-► Sách lược toàn cầu của Hoa Kỳ sau Thế chiến II -► Nền hòa bình hiếu chiến giữa Hoa Kỳ và Nga Soviet –► Sự bành trướng lãnh thổ của Nga sau Thế chiến II –► Hoa Kỳ, Triều Tiên và Chiến Tranh Lạnh –► Vatican lo sợ chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu –► Phát động chủ nghĩa chính trị Ca-tô chống phe tả ở châu Âu –► Huy động tôn giáo chống lại chủ nghĩa Marx.
Cho đến lúc này, sự mô tả theo tuần tự thời gian về công cuộc chống lại chủ nghĩa đế quốc thực dân Pháp có vẻ là những biểu lộ hợp lý của dân Việt muốn thoát ra khỏi sự thống trị áp bức và ngoại lai mà qua bao thế kỷ nó đã cố bứng gốc nền văn hóa cổ truyền, dân tộc tính và tín ngưỡng của họ.
Thoáng nhìn qua người ta không thể hiểu nỗi vì sao
Hoa Kỳ lại lún vào trong cái vũng lầy Việt Nam chết người. Sự liên lụy
bi thảm của Mỹ khó có thể nhận thức rõ nếu ta không có cái nhìn tổng
quát về chính sách toàn cầu của Hoa Kỳ tiếp theo sau Thế chiến II. Chỉ
có một sự đánh giá trở lùi về thế giới ngay sau sự đại bại của chủ nghĩa
Quốc Xã (Đức) mới nói rõ được lý do đã làm cho Hoa Kỳ đeo đuổi chính
sách đã kể.
Chính sách ấy bị khích động bởi sự nhận thức đột
ngột, kinh hoàng rằng thế giới hậu chiến đã bị thống trị bởi hai anh
khổng lồ hùng mạnh là Hoa Kỳ và Liên Bang Nga Soviet. Cả hai đã chiến
đấu chống những kẻ thù chung trong chiến tranh, nhưng bây giờ trong hòa
bình thì lại đối đầu lẫn nhau. Đó là một cuộc hòa bình hiếu chiến. Nước
Nga Cộng sản ngay từ ban đầu đã nói rõ, nếu không phải bằng lời thì ít
ra bằng hành động rằng nó cương quyết phát động một chương trình bành
trướng ý thức hệ và lãnh thổ. Hoa Kỳ thì lại cương quyết ngăn chận nó
bằng mọi giá. Sự xung đột mở ra trên mọi tầng lớp và cùng lúc ở các châu
Âu, Á và Mỹ, được biết là “Chiến tranh lạnh”.
Cuộc chiến tranh lạnh ấy chẳng phải chỉ thuần bằng
võ mồm mà, như ta đã thấy, là cả hai siêu cường liền vũ trang nhanh
chóng. Nước Nga Soviet tuân theo một chương trình bành trướng hậu chiến
đã vạch sẵn, lấn từng bước với sự tàn nhẫn gia tăng thôn tính một phần
lớn lục địa châu Âu. Thực vậy, chỉ trong vài năm nó đã ngoạm mất
một-phần-ba lục địa châu Âu. Các nước vốn nằm trong một phần của cấu
trúc chính trị và kinh tế lỏng lẽo của châu Âu tiền chiến, đã bị buộc
sáp nhập vào đế quốc Soviet đang lớn dần.
Việc này được thực hiện qua sự xâm lăng trắng trợn,
gây hủ hóa ý thức hệ, cướp chính quyền bằng o ép hay bạo lực của các
đảng Cộng sản địa phương được khuyến khích và giúp đở bởi Moscow. Trong
vòng dưới nửa thập niên mà Đông Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung, Lỗ,
Albania và những nước khác biến thành những thuộc địa của Nga. Không
những thế, Nga Soviet lại còn muốn đẩy mạnh một chương trình tương tự ở
Á châu. Tham vọng của nó còn hơn thế nữa từ khi nó có ý định biến cả lục
địa Á châu thành một vùng đất Cộng sản khổng lồ. Để đạt mục đích, nó
khuyến khích chủ nghĩa quốc gia Á châu, phối hợp với chủ nghĩa cộng sản
Á châu, khai thác những mối bất bình có thực hay không thực đang diễn
ra.
Nếu chúng ta nhớ rằng cùng lúc Trung quốc, một anh
khổng lồ thứ ba còn say ngủ, sắp nhuộm đỏ, thì với quan điểm từ
Washington, sự bành trướng nhanh chóng của Cộng sản là một mối đe dọa
thực sự. Vì thế cần phải thiết kế một sách lược nhắm vào việc chận đứng
thế giới cộng sản ở cả Âu lẫn Á châu.
“Cuộc chiến tranh lạnh”, con đẻ từ sự đấu tranh ý
thức hệ dữ dội này, đe dọa bùng nổ thành một “cuộc chiến tranh nóng” khi
những căng thẳng giữa Hoa Kỳ và Cộng sản gia tăng. Và không lạ khi chỉ
trong vòng 5 năm sau Đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ lại tự dấn mình vào trong
trận chiến Triều Tiên, theo dư luận của nhiều người, có thể mở màn cho
Đệ tam thế chiến.
Sự lo sợ nướng rụi lẫn nhau bởi bom hạch nhân đã
kềm chế cả Hoa Kỳ và Nga Soviet không đi đến cuộc giao tranh võ trang
toàn diện. Sự xung đột dừng lại ở thế bí. Triều Tiên bị chia cắt làm
hai. Đó có vẻ là một giải pháp. Ít ra sự đối đầu lúc bấy giờ đã tránh
được.
Nhưng nếu tránh được ở Triều Tiên thì lại không thể
tránh được ở nơi khác. Càng không thể trên bình diện ý thức hệ, hay
trong chiến tranh du kích mềm mỏng hơn, một khi Hoa Kỳ đã tuyên bố rõ
ràng là nó cương quyết chặn đứng làn sóng đỏ ở bất cứ nơi nào bị đe dọa
bởi chủ nghĩa Cộng sản. Đến giai đoạn này thì nó bắt đầu nhìn ra tình
trạng ở Đông Dương càng đáng lo ngại. Người Pháp bị bối rối cần được trợ
giúp [LND: vẫn đứng trên quan điểm thực dân tây phương với nhau].
Không hẳn là cố giữ nguyên trạng chế độ thực dân, nhưng kềm chế người
Việt ở miền Nam cũng như ở miền Bắc. Hoa Kỳ không thể chịu được việc
người Pháp bị hất cẳng bởi chủ nghĩa Cộng sản, dù che đậy dưới chiêu bài
chống thực dân hay ngay cả chủ nghĩa ái quốc chân thật.
Sách lược của Hoa Kỳ dựa vào chủ thuyết bàn cờ
domino. Hoa Kỳ cho rằng ở Á châu, khi một nước trở thành Cộng sản thì
những nước khác sẽ tiếp theo. Việt Nam rơi đúng vào mẫu mực này. Vì thế
mà khẩn thiết không thể để người Pháp bị đánh bại bởi người Cộng sản
Việt Nam. Như vậy là quyết tâm của dân Việt Nam muốn thoát khỏi ách đô
hộ của người Pháp lại bị đối nghịch với sách lược to lớn của Hoa Kỳ,
hoặc sách lược của bất kỳ ai quyết ngăn chận sự bành trướng của chủ
nghĩa Cộng sản ở toàn vùng Đông Nam Á.
Và dĩ nhiên kẻ khác ấy đã có sẳn rồi. Giáo Hội
Ca-tô [LND: Vatican] đã theo dõi sự tấn tới của chủ nghĩa Cộng
sản ở Đông Dương với một nổi lo ngại còn lớn hơn cả Hoa Kỳ. Nó đang bị
lâm nguy hơn bất cứ ai khác, ngay cả người Pháp: thế là tiêu tan bốn thế
kỷ truyền đạo Ca-tô. Với La-mã thì sự bành trướng nhanh chóng của chủ
nghĩa Cộng sản trên thế giới còn kinh hoàng hơn là đối với Washington.
Vatican đã chứng kiến những quốc gia ở Đông Âu đã bị Nga Soviet nuốt
chửng, với hằng triệu dân Ca-tô phải sống dưới chế độ Cộng sản. Lại nữa,
những nước có truyền thống Ca-tô như Ý và Pháp lại chứa chấp những đảng
Cộng sản lớn mạnh. Vì thế với Vatican, còn bức xúc hơn là với Hoa Kỳ,
phải thực thi một chính sách nhằm chận đứng chủ nghĩa Cộng sản ở bất cứ
nơi nào có thể. Rõ ràng là Vatican và Hoa Kỳ phải hợp tác để chận đứng
cùng một kẻ thù. Cả hai liền lập một sách lược chung và trở thành đồng
bọn thật sự.
Sự diễn tập chẳng có gì lạ đối với Vatican. Vatican
đã từng có những tiền lệ như thế trong việc liên kết với một bầu bạn thế
tục hùng mạnh để chống lại sự tấn công của một kẻ thù dũng mãnh. Sau Thế
chiến I, một tình trạng tương tự đã xảy ra ở châu Âu. Chủ nghĩa Cộng sản
đang tiến nhanh khắp phương tây. Những thiết chế dân chủ tỏ ra bất lực
ngăn chận nó. Vì thế đến khi một phong trào cánh hữu mạnh mẻ xuất hiện
tuyên bố Chủ nghĩa Cộng sản là kẻ thù chính của nó thì Vatican liền liên
kết ngay. Phong trào ấy là chủ nghĩa Phát xít (Fascism). Nó đã chận đứng
Chủ nghĩa Cộng sản ở Ý và Đức với chủ nghĩa Quốc xã (Nazism). Sự liên
kết Vatican-Phát xít đã ngăn chận thành công việc Nga Soviet thôn tính
châu Âu. Tuy nó chấm dứt trong đại họa với sự bộc phát đệ nhị Thế chiến,
sách lược ban đầu của nó đã thành công trong việc bẻ gẩy quyền lực của
chủ nghĩa Cộng sản [1].
Bây giờ thì tiến trình phải được tái diễn chỉ vì
tình thế giống nhau. Sự khẩn trương của công tác hiển hiện khắp nơi. Qua
việc sụp đổ tan tành của Quốc Xã, nước Nga Soviet nổi lên như một kẻ thù
còn ghê gớm hơn trước. Nó không những đe dọa châu Âu với vi khuẩn ý thức
hệ đỏ, mà còn với quân đội hùng mạnh. Vì thế mà Giáo Hội Ca-tô phải khẩn
trương liên kết với một đối tác thế tục như nó đã từng làm sau đê nhất
Thế chiến.
Hoa Kỳ là một lực lượng quân sự duy nhất đủ mạnh để
thách thức được sự bành trướng của Nga. Ở châu Âu, sự cộng tác
Vatican-Hoa Kỳ đã chứng tỏ một sự thành công không thể chối cãi ngay từ
ban đầu. Về phía Vatican, thành lập tức thời Chủ nghĩa chính trị Ca-tô
với việc phát động nền dân chủ “Thiên chúa giáo”, hợp với sự trợ giúp
kinh tế nhanh chóng của Hoa Kỳ cho một lục địa tan tành đã chận được sự
thôn tính của Cộng sản.
Nhưng nếu sự liên minh Vatican-Hoa Kỳ đã thành công
ở châu Âu, nan đề ở châu Á lại phức tạp hơn, cấp tính và nguy hiểm hơn.
Một cuộc đối đầu có thể xảy ra. Không chỉ trên mặt chính trị mà còn về
mặt quân sự. Điều này đã lộ rõ qua việc Hoa Kỳ phải chiến đấu trên mặt
trận Triều Tiên như ta đã biết. Bài học Triều Tiên không dễ gì quên
được. Qua nó, Hoa Kỳ thấy những lãnh thổ rộng lớn bất ổn bao quanh đã
không biến thành những bàn đạp để từ đó tiến hành những cuộc tấn công ý
thức hệ hay quân sự khác mà bành trướng chủ nghĩa Cộng sản. Vì thế, khi
tình hình ở Việt Nam bắt đầu tồi tệ và sự bất lực quân sự của Pháp trở
nên rõ ràng, hai đối tác đã từng làm ăn thành công với nhau ở châu Âu
liền tìm đến nhau, quyết tái diễn ở vùng Đông Nam Á sự thành công lần
trước trong chiến dịch phối hợp chống Cộng sản. Thực vậy, bối cảnh và
những vấn đề liên hệ quả là phức tạp hơn là ở châu Âu. Dù thế, một khi
chiến lược chung đã được nhất trí thì cả hai đều tiến hành tùy theo khả
năng của mình.
Tương tự như trong quá khứ, mỗi bên thực hiện tùy
theo sở trường. Trong khi Hoa Kỳ có thể tích cực về mặt kinh tế và quân
sự thì Vatican có thể thi thố về mặt ngoại giao, chưa kể đến trong lãnh
vực truyền giáo, mà nó có thể huy động được hằng triệu dân Ca-tô tuân
theo để đạt được các mục tiêu ý thức hệ và tôn giáo.
[Hết Chương 2]
xem phiên bản Anh ngữ
[1] Xem thêm nhiều chi tiết trong cuốn “Vatican trong nền chính trị thế
giới “(The Vatican in World Politics), 500 trang, 52 lần phát
hành của cùng tác giả. Xem thêm Liên Minh Vatican Moscow Washington
(Vatican Moscow Washington Alliance) do Nhà Xuất Bản Chick ấn hành.
Tác giả: Avro Manhattan
Người
Dịch: Trần Thanh
Lưu
Kỳ tới: Chương 3 - Fatima Hóa của Phương Tây
Các bài cùng tác giả
Trang Sách Nước Ngoài