Tiếng ông gầm rung cả trời Phi
tưởng (1)
Giọng ông ru động đến cả ngục môn
Ý ông nghĩ xuyên sáu đường ba cõi
Việc ông làm ảnh hưởng cả “đầu- trôn”
Tôi nhỏ bé như loài sâu, trùng, dế
Lời tôi thưa vì đánh động tâm hồn
Tôi chỉ biết trong tầm nhìn Dân tộc
Một người nghèo dốt nát bị vùi chôn
Ông giá vũ đằng vân ngàn thế giới
Tôi lết bò nơi cỏ nội hoàng hôn
Ông ăn toàn những mỹ vị cao lương
Tôi khoai sắn vốn chưa đầy bao tử
Ông khoa bảng nên đời ông sung sướng
Tôi đói nghèo nên trí đoản ngu ngơ
Ông đẹp trai nên lắm “bụi” nhiều “bờ”
Tôi xấu xí thủy chung tình với vợ
Ông thông thái nên giăng nhiều bẫy nhợ
Tôi khù khờ chỉ nói sự thật thôi
Chỗ ông cao ông cứ hãnh diện ngồi
Tôi tại hạ bò lê cùng tâm sự
Có một điều xin vui lòng gắng nhớ
Ông ngon mồm vì có lũ ngu nhân
Không dân cày học thức lấy chi ăn
Hay trí giả chỉ xơi toàn không khí
Sướng ngây ngất sao lại chê con đĩ
Làm quan to mà quên mất người dân
Không có dân ai đẻ lũ làm quan
Thuế không nộp thì chính quyền cạp cỏ
Ông ngỡ ông sang ? Chỉ loài ăn có
Lết “đơ dem”, (2) bò lại cửa “xì... ây” (3)
Tôi bao năm vẫn một tấm thân gầy
Đã ôm chặt lũy tre làng Việt tộc
Ông bỏ mẹ để đi tìm gạo thóc
Lương tâm nào khắng khít lũy tre xanh
Mấy chục năm chưa gặp mẹ một lần
Ôi hiếu để của một loài tham sữa
Bán mồm mép, thôi ông ơi đừng nữa
Lên thiên đàng mà nói chuyện nghĩa nhân
Còn tôi đây đang sống ở dưới trần
Đố ông giấu được điều chi chi nữa
Tạm nhắc ông vài điều xin gắng nhớ
Túi tiền ông là xương máu người ta
Xin ông đừng giở giọng thói ba hoa
E có lúc vỡ tan cùng tuổi mộng.
Ông bám người ta để tìm mánh sống
Tôi cần cù lam lũ cuốc cày thôi
Ông khoe khoang toàn những chuyện trên trời
Tôi dưới đất mà mũi này khinh khỉnh
Ông phải biết có lúc người ta nín
Nhưng khi buồn rồi ngứa miệng thì sao
Ông ơi ông ở trên cao
Xin đừng “hạ giái” mà hao tổn thần.
Chú thích
1- Theo PG, trời Phi tưởng Phi phi tưởng xứ là cõi cao nhất , ở đó chỉ có
tinh thần, không hình sắc.
2- Đơ dem = deuxième bureau, phòng 2 (cơ quan tình báo của Pháp)
3- Xì ...ây = CIA, cơ quan tình báo của Hoa Kỳ
Phụ Lục của SH
Đọc bài trên, người ta sẽ nhớ đến âm điệu và ý tưởng của bài thơ gây
nhiều xúc cảm rợn người dưới đây của tác giả Nguyễn Mậu Chi, được đăng trong sách của Thái Bạch, Thi Văn Quốc Cấm thời Pháp Thuộc (Glendale,
Ca: Đại Nam), trang 215. Sách không ghi năm phát hành, nhưng
người sinh thời biết quyển sách này đã xuất hiện khoảng năm 1960.
Lá Huyết Thư Cuối Cùng
Nguyễn Mậu Chi,
(Cảm tác thay cho nhà ái quốc Hoàng Hoa Thám gửi bố nuôi
là Ba Phức)

Đọc mấy lời trong bức thư cha nhủ
Dòng lệ con hoen ố mảnh nhung y
Nhớ ngày nào mang chí lớn ra đi
Trong dĩ vãng cha ghi nhiều kiêu hãnh
Kìa lưỡi kiếm máu kẻ thù còn dính
Mà anh hùng tim lạnh bởi hư vinh!
Trong phong ba vũng vẫy bóng nghê kình
Tham mồi béo nạp mình cho ngư phủ
Nơi rừng xanh tung hoành con mãnh hổ
Ham mồi ngon ủ rũ chốn chuồng con
Bả vinh hoa làm mất cả tâm hồn
Và lay chuyển cả lòng son dạ sắt
Mây Hồng Lĩnh còn mịt mờ u uất
Sóng Nhị Hà còn chất chứa căm hờn
Thì đời con là của cả giang sơn
Dù thịt nát xương tan đâu dám kể
Rồi những lúc cha vui vầy vị kỷ
Là khi con rầu rĩ khóc non sông
Đêm canh trường cha nệm ấm chăn bông
Nơi rừng thẳm con nằm gai nếm mật
Cha hít thở hương trầm bát ngát
Pha lẫn mùi máu thịt của lê dân
Thì mũi con nghẹt thở, cổ khô khan
Tai vẳng tiếng hồn oan trong thảm cảnh
Cha, nơi ngực đầy mề đay kim khánh
Con, bên sườn lấp lánh kiếm tiên cừu.
Cha say mê bên thiếu nữ yêu kiều
Con tận tụy với tình yêu tổ quốc
Nghĩa là cha đem tài năng trí óc
Mưu vinh thân là mục đích cuối cùng
Thì con thề đem xương trắng máu hồng
Ra cứu vớt non sông là chí nguyện
Cha với con thế là hai trận tuyến
Cha một đường mà con tiến một đường
Thôi từ đây hai chữ "cương thường"
Con mở rộng để dâng thờ tổ quốc
Buổi đoàn viên, thôi cha đừng mong ước
Cuộc hội đàm là đại bác thần công
Bức thư đây là bức cuối cùng
Mà cha chỉ là cha trong dĩ vãng.
Thôi hạ bút cho thâm tình gián đoạn
Để người đời kết án kẻ gian phi
Thanh gươm thần ta tuốt sẵn chờ khi.