 |
03 tháng 4, 2010 |
LTS: Chúng tôi được một số độc giả đề nghị đăng các
ý kiến về danh xưng "Công Giáo". Dù nhận thấy không cần thiết, nhưng vấn đề này đã làm cho các giáo dân bức xúc (!). Để giúp quí giáo dân bình tĩnh suy xét, chúng tôi cho đăng các ý kiến như sau. Vả lại, nếu bạn đọc Bản Tin Mục Vụ của giáo xứ Denver liệt kê dưới đây, bạn sẽ thấy tên gọi Công Giáo không thôi cũng trở thành một vấn đề lộn xộn. Riêng phần lịch sử tên Công Giáo ở Việt Nam mới có từ lúc nào, bạn đọc cũng nên đọc qua bài viết của Linh-mục Vũ Đình Họat trong cuốn "Tôn Giáo Chính Trị Quan" trích
dẫn như sau:
"Nếu nói hoặc viết chỉ nguyên Công giáo mà thôi, thì
đó phải hiểu và bắt buộc phải hiểu chứ không thể hiểu khác đi được:
đó chính là Giáo Hội La Mã hoặc Vatican mà Đức Giáo Hoàng là vị lãnh đạo tinh
thần tối cao của toàn thể Thế Giới Công Giáo. Riêng tại Việt Nam kể từ năm
1533 cho đến năm 1954 khi mà các danh từ Thần Học và Kinh Thánh chưa được
Hàn Lâm Viện Hóa, nói cách khác chưa được Đại Chủng Viện thuần túy Việt Nam
dịch thuật các sách giáo khoa và Phụng Vụ cũng như Kinh Thánh các danh từ
cổ như Thiên Chúa Giáo hoặc Gia Tô Giáo trong các sách vở lịch sử hay "Nhà Đạo" vẫn được hiểu cách chung là Đạo Công Giáo, vì lẽ khi đó chưa có đạo Tin Lành trên đất nước Việt Nam, và các nhà truyền giáo cũng chỉ nguyên thuộc Hội Truyền Giáo Thừa Sai Ba Lê (MEP) mà thôi. Kể từ năm 1954 về sau này khi mà đã có Đại Chủng Viện Việt Nam chuyên môn dịch các sách Kinh Đạo Thần (Kinh Thánh, Đạo Đức và Thần Học), lúc ấy mới có sự phân biệt rõ "Công Giáo" (Catholic), bắt nguồn từ Kinh Tin Kính "Tôi tin có Hội Thánh duy nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền".
(Sách lễ giáo dân sở di trú và tị nạn USCC. Hoa Thịnh Đốn, trang
1370). Vậy kể từ năm 1954 về sau này, các sách vở Việt Nam, nếu muốn trực
chỉ nguyên Giáo Hội la Mã hoặc Vatican, thì bắt buộc phải dùng danh từ Công
Giáo (Catholic), chứ không thể nào dùng danh từ Thiên Chúa Giáo hoặc Gia- tô hoặc Ki Tô được. " [Vũ
Đình Hoạt, Việt Nam Tôn Giáo Chính Trị Quan - Tập II ( Falls Church,
VA: Alpha, 1991), trang 1013-1014.]
Cần biết là việc Toà Thánh Vatican ra lệnh cho các tu sĩ ở Miền Nam Việt Nam công bố một văn thư tuyên bố công khai về danh xưng “Công Giáo” phải được sử dụng trong các văn thư
hành chánh, và các sách giáo khoa, cũng như trong các ấn phẩm văn học, để thay thế cho các danh xưng trước đó chỉ xảy ra sau khi Tổng Thống Da-tô Ngô Đình Diệm mới được Hoa Kỳ và Vatican đưa lên cầm quyền vào ngày 7/7/1954. (SH)
Trong số này:
-5- Vài Ý Nghĩ Về “Cái Gọi Là” Công Giáo của Vũ Linh Châu của Legarlic
-4- Tên Được Gọi và Tên Tự Xưng của Xuân Lý
-3- Tránh Lầm Lẫn Về Danh Xưng Công Giáo, của Giáo Xứ "Nữ Vương Tử Đạo Việt Nam ở Denver"
-2- Góp Ý Về Danh Xưng Công Giáo, của Bảo quốc Kiếm
-1- Vài Ý Nghĩ về Công Giáo, của Vũ Linh Châu
Vài Ý Nghĩ Về “Cái Gọi Là” Công Giáo của Vũ Linh Châu
Legarlic
From: garlic le
To: sachhiem@sachhiem.net
Sent: Sunday, April 04, 2010 1:53 AM
Subject: gởi bài viết
Tôi phải dùng cái tiêu đề cho
bài viết nhỏ này như vậy là tôn trọng tác giả Vũ Linh Châu (VLC)
trong bài viết tại diễn đàn của website lương tâm công giáo được
đăng lại bởi trang chủ của sách hiếm.
Tôi không bàn luận
đúng sai của việc van xin mọi người gọi đúng 2 chữ công giáo, việc đó
Bảo Kiếm Quốc và Xuân Lý đã bàn; tôi chỉ tự hỏi không biết VLC là ai,
nghĩ gì khi đưa ra một đề nghị kỳ cục với nội dung:
Các ngộ nhân
trên đây có thể tránh được dễ dàng, bằng cách, cứ gọi đúng tên Công
giáo, rồi thêm cụm từ “Cái gọi là” vào phía trước. Thí dụ: “Giáo hoàng
Benedicto, nhà lãnh đạo của cái gọi là giáo hội Công giáo toàn cầu...”
Tôi không phải là người công giáo, nhưng nhiều bạn bè tôi
là người công giáo và các bạn tôi cũng không thấy khó khăn gì khi người
khác gọi tôn giáo họ theo là công giáo hay ca-tô-líc cả vì cả 2 đều là
một chữ cả và tôi nếu gọi một người là theo ca-tô-lic thì tôi biết
người đó đang thờ ai, theo hội thánh nào và quan điểm của họ về vấn đề
bà Maria là như thế nào. Do vậy chữ ca-tô-lic tự nó cũng đã đáp ứng được
nguyện vọng muốn được người khác hiểu là công giáo rồi. Bởi vậy đọc bài
của VLC, tôi thật bất ngờ khi ở mục thứ 6 VLC đã viết
Chữ “công” trong danh xưng
Công Giáo có nghĩa là phổ quát là của chung, là công cộng. Công Giáo là
đạo chung cho mọi người, đạo luôn luôn mở rộng vòng tay đón nhận bất cứ
ai, ở mọi nơi, thuộc mọi chủng tộc, mọi quốc gia..
Viết như thế thì vô tình VLC đã cho rằng Hồi giáo cũng là công giáo,
Phật giáo cũng là công giáo, Ấn giáo cũng là công giáo, Cao đài cũng là
công giáo . . . vì tất cả các đạo đó cũng như bất cứ đạo nào đều là cũng
là chung cho tất cả mọi người, cũng luôn mở rộng vòng tay đón nhận bất
cứ ai, ở mọi nơi, thuộc mọi chủng tộc, mọi quốc gia . . . Thiếu gì người
Mỹ theo Hồi giáo, Phật giáo; cũng như mọi người đều biết chắc là đạo
Cao Đài cũng sẽ chẳng cấm cản một anh chàng mắt xanh mũi lõ hay một
chàng Phi châu nào đó xin vào đạo. Viết như vậy là vô tình hay cố ý VLC
thừa nhận rằng khi yêu cầu người khác chỉ gọi tôn giáo mà VLC đang tin
theo là công giáo thì đã hàm chứa rằng đó là một sự tự cao tự đại về tôn
giáo của mình và phủ nhận các tôn giáo khác rồi không?
Sau khi đã có
một định nghĩa về chữ công trong công giáo như vậy và sau một số giải
trình linh tinh, VLC lại phỉ báng chính công giáo bằng cách đưa ra một
đề nghị là các người ngoại đạo, các nhà báo. . . nên dùng cụm từ Cái Gọi
Là trước chữ công giáo (!) hình như VLC không biết ý nghĩa của 3 chữ cái
gọi là này thì phải bởi vì 3 chữ đó chỉ dùng trong trường hợp nghi vấn
về tính chân thật của nội dung hay đối tượng bị gọi với hàm ý chế diễu
mà thôi, không ai dùng Cái Gọi Là trước một nội dung hay đối tượng đúng,
chính xác và có thật cả. Không ai gọi cái nhà bằng cụm từ “cái gọi là
cái nhà” trừ khi cái đó chỉ là mấy miếng tôn che mưa che nắng, nhà không
ra nhà, chòi không ra chòi mà phải miễn cưỡng gọi là nhà v.v. . . Cho
nên đề nghị như của VLC đưa ra trong bài mặc nhiên thừa nhận công giáo ở
đàng sau 3 chữ “cái gọi là” có nội dung không đúng, thiếu chính xác và
không có thật, điều này vừa xúc phạm đến những người ca-tô-lic mà vừa
làm trò cười cho người khác bởi lẽ theo đề nghị của VLC thì tôi có thể
suy luận rằng nếu công giáo được gọi là “cái gọi là công giáo” thì tất
cả mọi cái gì thuộc về công giáo cũng đều phải gọi tên kèm tiền tố “cái
gọi là” và lúc đó ta sẽ có những bài báo đại loại thế này:
... ngày lễ gọi là giáng
sinh năm nay, tại cái gọi là quãng trường thánh phê rô, một
người phụ nữ đã nhảy vào và làm ngã người được gọi là giáo hoàng
Benedicto . . .nhà lãnh đạo của cái gọi là giáo hội công giáo toàn
cầu. . .
Đến đây tôi nghĩ những
nhà lãnh đạo tinh thần của ca-tô-lic cần phải xem xét lại tư cách và
trình độ của Vũ Linh Châu khi viết bài trên diễn đàn website lương tâm
công giáo, có phải VLC là con chiên thứ thiệt nhưng do chỉ là chiên nên
không rõ ngôn ngữ loài người hay chỉ là một tay tâm thần nào đó mượn
ngôn ngữ và diễn đàn để khéo léo mạ lỵ ca-tô-lic thánh thiện và tông
truyền.
Tên Được Gọi và Tên Tự Xưng
Xuân Lý
From: Xuan Ly
To: sachhiem@nventure.com
Sent: Friday, April 02, 2010 9:17 PM
Subject: Tên Được Gọi và Tên Tự Xưng
Chúng tôi đã được đọc bài của ông Châu Linh Vũ và ông Bảo Quốc Kiếm trên
các diễn đàn. Nay tôi xin có ý kiến về danh xưng của người Công Giáo.
Ông Châu Linh Vũ liệt kê 17 lý lẽ chỉ để muốn mọi người phải tôn trọng và gọi "đạo Công Giáo" mà ông theo.
--- Về điểm cho rằng đó là tên riêng,không nên gọi gì khác, tôi rất đồng ý, trừ một vài trường hợp ngoại lệ như sau. Nhưng nếu đó chỉ là
một tên riêng không ai dịch nghĩa của nó cả, có chăng là phiên âm, hoặc trong vài trường hợp tên riêng cũng có nghĩa và người ta dịch ra cho dễ nhớ, không nhất thiết băt buộc. Người nước khác đôi khi phiên âm hoặc đặt ra một tên gần giống để cho người bình dân dễ đọc, dễ nhớ nếu tên đó bắt nguồn từ ngoại quốc. Thí dụ tên quốc gia như England, America, người Việt gọi là nước Anh, nước Mỹ. Những giáo phái Tin Lành
"Presbyterian", "Methodist"... làm sao dịch nghĩa? Tên cá nhân như Michael, Elizabeth, Darren,... cũng chẳng ai dịch. Nhưng giáo hội lại dịch chữ Catholic và cố ý dịch sai theo chiều có lợi. Đó mới là lý do cho người ta dị nghị.
Vậy theo lý lẽ thường tình như thế, chữ Catholic lẽ ra được phiên âm ra Việt là "Ca tô lít" phải lý hơn là dịch ra nghĩa Công giáo. Nhưng cũng chẳng có gì sai nếu Giáo Hoàng ra thánh chỉ bảo người Việt phải tự xưng là "Công giáo". Còn phần người khác gọi ta như thế nào, hãy xem một chút lịch sử. Trường hợp đạo này vào đất nước Việt Nam cho đến nay đã qua nhiều giai đoạn sẽ đề cập sơ sơ ở phần sau.
--- Về điểm phải tôn trọng tên
của người ta tự xưng, cũng rất đáng lưu ý. Cha mẹ đặt tên gì thì người khác nên gọi như thế. Về điểm này ông cũng nên khuyên những người gọi quân đội Việt Nam hiện nay bằng từ "Việt Cộng," và gọi Việt Minh là Vẹm theo một ý nghĩa khinh miệt. Vậy tại sao những người này không
gọi họ là "quân Đội Nhân Dân Việt Nam", và "Việt Minh" như họ tự xưng từ lúc ra đời năn 1945 cho đến nay?
--- Một quan niệm thông
thường nữa không thể bỏ qua, đó là khi một cái tên đã quen gọi một thời gian thì
thành tên, không kể trường hợp mạ lỵ như nói trên, cho dù sau này có đổi lại tên khác. Tên cũ và tên mới đều vẫn
là tên của người đó. Cu Tèo trong khai sanh có tên là Hùng, nhưng ở nhà cha mẹ và hàng xóm vẫn gọi Cu Tèo. Đến khi anh ra học ở tỉnh tên Hùng được gọi nhiều hơn và ít ai biết tên Cu Tèo. Một ngày nọ, người ở quê gặp anh ta và vẫn gọi Cu Tèo, vì họ đâu biết Cu Tèo trong khai sanh tên gì. Cu Hùng không thể cự nự người quen ở quê phải gọi tên anh là Hùng được.
--- Lúc sang Á Châu truyền
đạo vào thế kỷ 15, 16, các nhà truyền giáo có lẽ chưa bao giờ xưng là
Catholic, cho nên danh xưng Công Giáo chưa hề có trong các thế kỷ truyền
đạo. Trong lúc đó đã có nhiều từ gọi về đạo này: gọi theo tên người được thờ phượng
là Giêsu, hoặc theo niềm tin, tức là Thiên Chúa. Người
Trung Hoa phiên âm chữ Giê-su thành Da-tô, Gia-tô, hay Ki-tô, và do đó trong
các sách lịch sử ngày trước vẫn còn dùng chữ này. Phần đông dân chúng
gọi là đạo Thiên Chúa. Thời nhà
Thanh, có nhiều nhóm giặc nổi lên chống lại sự cai trị của họ. Trong số
đó có giặc “Thái Bình Thiên Quốc” là nhóm theo đạo Chúa lập nên.
Không cần biết gốc
tiếng Hy Lạp, Do Thái hay La Mã, danh xưng cho những người theo đạo...
tạm gọi là "đạo của các ông thừa sai Pháp, Tây Ban Nha, Hòa Lan" này
ở Việt Nam thay đổi từ thế kỷ 16 đến nay do thời và thế.
Tôi xin kể lại một vài
trường hợp trong môi trường sống mà tôi đã kinh qua.
Lúc còn bé, thời tổng thống Ngô Đình Diệm mới chấp chánh, gia đình
tôi ở sát gần một nhà thờ đạo Thiên Chúa, vì nhờ có Ba tôi theo đạo.
Lúc đó, những người theo đạo như chúng tôi đều tự xưng là đạo Thiên
Chúa, từ quê ra tỉnh đều nghe người ta gọi và gọi nhau như thế.
Tuy có nhà thờ nhưng chưa có linh mục, và chưa có đủ dân đạo để thành
một xóm đạo. Tôi còn bé quá không hiểu tí gì về nguồn gốc nhà thờ. Chúng
tôi ở gần bên và giữ gìn nhà thờ như của riêng. Con nít ở xóm theo nhiều
đạo khác nhau, Cao Đài, Hòa Hảo, Phật giáo.
Chúng tôi thường chơi chung với nhau không phân biệt hay kỳ thị gì cả.
Chỉ có một điều làm tôi cảm thấy ưng ức vì đôi khi có mấy đứa trẻ lạ lạ,
khi thấy chúng tôi là chúng họp nhau hát vè như sau:
Đạo Thiên Chúa có lúa ăn hoài,
Đạo Cao Đài ăn hoài hết gạo!
Nhà tôi cũng nghèo như các bạn chứ có giàu gì đâu. Thế có ức hay không
cơ chứ! Chẳng biết đứa nào đặt điều như thế!
Mãi sau mấy năm, tôi mới thấy chúng có lý một tí. Kể ra đây e rằng lạc
đề nhưng đại khái là từ lúc có viện trợ Mỹ, xóm đạo tôi (chỉ có nhà
chúng tôi) được phát cho một thùng phuy pho mát, và tùy Ba tôi muốn
phát cho ai cũng được. Từ lúc đó tôi được biết phó mát Mỹ là thế
nào. Ít lâu sau, Ba tôi được phát cho một thùng phuy sửa
bột, và cũng toàn quyền phân phát. Tôi chỉ độ 6, 7 tuổi chi
đó, nên chẳng hiểu cơ quan nào đem đến cho nhà thờ, mà đại diện duy nhất
là gia đình nhà chúng tôi.
Đạo Thiên Chúa có lúa ăn hoài!
Thì ra mình đâu có oan, nhưng cảm thấy xấu hổ vì bị xem không giống tụi
nó. Tại sao cái nhãn hiệu "Mỹ quốc viện trợ" chỉ vào nhà mình ? Không
biết có lời dặn dò của người gửi đồ viện trợ hay không, dường như Ba tôi
gọi những người quen có đạo Thiên Chúa ở quê ông cách xa cả ngày
đường đến lãnh về xài. Còn cái xóm “liên tôn” quanh chúng tôi không biết
gì cả.
Câu chuyện trở lại vấn đề danh xưng.
Lại thêm một ít năm nữa, nhà thờ chúng tôi đã thành
một xóm đạo, dù không bao nhiêu người, có linh mục đến ở, và có thánh
lễ. Danh xưng Công Giáo bắt đầu từ lúc nào không hay, xuất hiện một cách
bẽn lẽn từ trong nhà thờ, vì bên ngoài, dân lương (sống lẫn lộn trong
thị trấn nhỏ) vẫn gọi là đạo Thiên Chúa.
Lên trung học, tôi có quen một cô bạn đạo Tin Lành.
Cô này bảo tôi hãy gọi đạo của cô là đạo Cơ Đốc, chúng tôi vẫn
gọi là đạo Tin Lành. Trong các bài giảng, Cha xứ có nhắc đến từ
"Thệ Phản", chúng tôi hiểu là đạo Tin Lành. Ở xứ Việt Nam thời đó đơn giản chỉ có thế,
và họ gọi thế cũng chẳng lẫn lộn với ai và cũng chẳng có ý sỉ nhục đạo nào cả. Xét ra, người hay sỉ nhục đạo khác chỉ có các linh mục, và các giáo dân thiếu hiểu biết mà thôi.
--- Trở lại, danh xưng Công Giáo và Thiên Chúa giáo từ
đó cứ lẫn lộn nhau đối với người Việt Nam. Riêng cá nhân tôi về sau thấy
sách vỡ đâu đó đã bắt đầu phân biệt rằng Thiên Chúa giáo bao gồm cả
những đạo thờ Thượng đế gọi là Chúa như Tin Lành, Do Thái Giáo, Anh Giáo, Pháp Giáo, Chính Thống Giáo, và cả Hồi Giáo,.. và do
đó tự nhủ rằng từ Công Giáo La Mã áp dụng cho Giáo Hội La Mã.
--- Khi sang Mỹ, tôi khám phá rằng ở Mỹ, người ta
luôn gọi “Roman Catholic” cho nhà thờ Công giáo, dịch Việt là “La mã Toàn Cầu ” (!).
--- Thưa ông Châu Linh Vũ, không phải người Công giáo nào cũng hiểu tên gọi
của đạo mình giống nhau như ông Châu Linh Vũ quơ đũa cả nắm đâu.
Một anh bạn đạo dòng của tôi làm giáo sư trung học
ở Hawai một thời gian trước khi vào lục địa Hoa Kỳ. Có lần anh nói chuyện với người
khác trước mặt tôi rằng: “Chỉ có chúng tôi là “Thiên Chúa Giáo”, còn đạo Tin
Lành không phải (!)”
Tôi cứng người ra vì ngượng ngùng khi nghe một giáo
sư trung học “có đạo gốc” lại nói một câu dốt nát về chính cái tên đạo của mình như thế.
--- Tôi thích câu ông nói: “Kỷ sở bất
dục, vật thi ư nhân”. Nhưng ông đang nghĩ gì và định gọi đạo khác là tên gì? Các nhà truyền giáo, kể từ Alexandre de Rhodes đến nay gọi người bên lương là "thờ lạy Bụt thần ma qủy", gọi các đạo khác là tà giáo, dị giáo,... Vậy ông có "kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" chưa, và đã có sự phản đối nào không?
Vậy thưa ông Châu Linh Vũ, ông đừng mau nước mắt
như thế. Da-tô, đạo Chúa, hay Thiên Chúa giáo, hoặc Công Giáo chỉ là
những cái tên gọi vô tư theo thời thế và lịch sử, chẳng có gì đau lòng
cả. Chỉ có hành động và việc làm mới định nghĩa được con người mà thôi, ông ạ.
Xuân Lý
Tránh Lầm Lẫn Về Danh Xưng Công Giáo : https://www.giaoxudenver.org/
Bản Tin Mục Vụ Số 939 ngày 27 tháng 9 năm 2009
trang Giáo Xứ "Nữ Vương Tử Đạo Việt Nam ở Denver"
Hiện nay có một số giáo phái xưng danh là Công Giáo, những giáo phái này cũng có những Nghi Lễ và Bí Tích giống như Giáo Hội Công Giáo La-Mã chúng ta, nhưng họ có những Giáo Lý và Luật Lệ khác với Giáo Hội Công Giáo La-Mã.
Để tránh sự lầm lẫn, xin lưu ý Lm. Joseph Đặng Tùng, thuộc giáo phái "the Catholic Apostolic Churh International". Giáo phái này không thuộc Giáo Hội Công Giáo La-Mã chúng ta (Roman Catholic Church) và họ không phục quyền Đức Giáo Hoàng.
Góp Ý Về Danh Xưng Công Giáo
nguồn :
https://chinhnghiaviet.informe.com/
tác giả: Bảo quốc Kiếm
Kính gửi ông Vũ linh Châu,
Kính thưa ông,
Đã nhận được bài viết của ông từ lâu và nhiều lần sau này nữa, nhưng
ngại ngùng chưa dám ngỏ lời. Hôm qua lại có nhiều người bạn chuyển tới
dồn dập thêm. Do đó, xin mạn phép nêu lên vài ý nhỏ để góp ý cùng ông và
bạn đọc. Nếu có gì làm ông và quý vị không vui, thì xin lỗi trước. Xin
thưa rõ rằng, ở đây tôi chỉ căn cứ trên kinh điển, pháp luật, sách vỡ,
hiện thực…để góp ý, chứ không hề có một thái độ chống báng nào.
Đọc qua 17 lý do mà ông nêu lên về danh xưng Công giáo, bản nông dân
thấy buồn rười rượi; bởi vì tất cả chỉ có ý áp đặt. Trong điều 17, cũng
là điều cuối cùng, ông viết:
“Sau cùng, đâu có ai trong chúng ta muốn cho tên gọi hoặc tước vị của
mình bị người khác né tránh, sửa đổi. Vậy thì: “kỷ sở bất dục, vật thi ư
nhân”.
Đây là điều mà tôi muốn trình lên ông và mọi người vài ý mọn.
Trước hết, khi ông nói : “kỷ sở bất dục”, tôi liên tưởng đến một vấn đề,
đó là, các vị theo Giáo hội La mã có tôn trọng hai chữ “công giáo” hay
không ? Nếu quý vị tôn trọng danh từ này, thì trước hết quý vị phải dùng
nó trước. Nhưng cho đến nay, theo chỗ tôi thấy biết, thì mọi cơ sở, văn
thư Giáo hội thuộc hệ thống Giáo hội Hoàn vũ La mã tại Việt nam chưa bao
giờ dùng từ này một cách chính thức. Tôi có thấy một số bài viết, trong
đó có các vị Giáo sỹ nói rằng “Giáo hội Công giáo Việt nam chúng tôi”;
thế nhưng, thực tế chưa bao giờ có Giáo hội này trên đất nước chúng ta.
Tôi đã cố gắng tìm tòi các văn kiện của “Giáo hội Công giáo Việt nam”,
nhưng không hề thấy. Cho đến lúc này đây, thì mọi Văn kiện đều ghi hàng
Tít lớn là HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM, chứ không thấy ghi là GIÁO HỘI
CÔNG GIÁO VIỆT NAM. Ở miền Bắc thì tôi hoàn toàn không thấy biết gì,
nhưng từ Bến hải trở vào, tôi chưa bao giờ thấy một nhà thờ, một Toà
Giám mục, toà Tổng Giám mục nào hay một Trụ sở nào có ghi là GIÁO HỘI
CÔNG GIÁO VIỆT NAM. Có thể chỗ thấy biết của tôi quá giới hạn, xin quý
vị chỉ rõ cho là GIÁO HỘI CÔNG GIÁO VIỆT NAM được thành lập năm nào, tại
đâu, Trụ sở Trung ương Giáo hội này đặt ở đâu; và được Giáo hội Hoàn vũ
La mã chuẩn y năm nào… ....Xin nêu rõ các văn kiện liên quan đến hai chữ
CÔNG GIÁO cho rõ ràng, thì tất mọi người phải tôn trọng và gọi theo như
chính danh của nó, không ai dám mạo phạm.
Trên phương diện luật pháp, thì Đạo dụ số 10, ngày 06 tháng 8 năm 1950
của Quốc trưởng Bảo Đại ghi tại điều 44 như sau:
“Chế độ đặc biệt dành cho các Hội truyền giáo Thiên chúa và Gia tô, các
Hoa kiều lý sự hội, sẽ được ấn định sau”.
Như ông và đồng bào đã biết, chính Dụ này đã gây nên nhiều tranh cãi, và
mang thảm hoạ đến cho Việt nam. Cụ Ngô đình Diệm, Tổng thống VNCH là một
tín đồ ngoan đạo La mã đã áp dụng Dụ này để thắt cổ các tôn giáo khác La
mã. Ngài Tổng giám mục Ngô đình Thục là người quyền uy nhất lúc ấy không
những hoan hô, mà còn gay gắt nữa. Điều tôi muốn mọi người cùng biết là,
không lẽ Tổng thống Con chiên và Giám mục niên trưởng lại không biết là
tại Việt nam không có “đạo công giáo”, nên áp dụng Dụ này. Rõ ràng,
trong Dụ này không có “công giáo”, mà chỉ có Thiên chúa giáo và Gia tô.
Vậy Thiên chúa giáo là đạo gì và Gia tô là đạo gì ??? “Công giáo” nằm ở
đâu ???
Ngược lại, chính quý vị chỉ dùng từ “công giáo” một cách không chính
thức, hay nói nôm na là “truyền miệng” mà thôi. Thế nhưng trong bốn chữ
“vì” của “lý do 16”, ông đã xúc phạm quá đáng đối với những ai không
chịu sự “truyền miệng” của ông. Ngay chữ “vì” thứ nhất ông viết:
“Vì đó là lối hành sử thường ngày của những người có tâm hồn cao thượng,
có đầu óc cởi mở, phóng khoáng, có tấm lòng đại lượng bao dung, có tư
cách xã giao phong lưu lịch lãm”.
Như thế, ai không theo lối “truyền miệng” của ông thì đều là thứ ngược
lại với định nghĩa của ông hay sao ? Nghĩa là ai không gọi đạo các ông
là “công giáo”, thì phải bị ông cho là có “tâm hồn hạ đẳng, đầu óc u mê,
ích kỷ, có tấm lòng hẹp hòi, ác độc, có tư cách xã giao tồi bại, xấu xa”
hay sao ? Xin hỏi ông rằng tại sao khi nói hai chữ “công giáo”, thì đó
là người cao thượng…phong lưu lịch lãm ?
Xin thưa ngay rằng, chúng tôi, những người Việt nam chỉ tôn trọng danh
xưng chính đáng của bất cứ ai, dù tôn giáo hay tập thể chính đảng, hội
đoàn…thậm chí tên cá nhân, nhưng nó phải rõ ràng, chính danh, hợp
pháp….mới được.
Trong cái “vì” thứ hai ông viết:
“Vì nó liên quan tới một nhân đức căn bản mà mọi tôn giáo đều truyền bá
rao giảng, một nết xấu mà mọi tín đồ đều phải diệt trừ dứt bỏ”.
Chỗ này thì siêu việt quá, tôi không hiểu nỗi ! Nhân đức gì khi phải gọi
theo một chữ không chính thức do người khác đưa ra ? Chính người đưa ra
mà không dám chính thức thừa nhận, thì làm sao kẻ khác hùa theo mà gọi
là nhân đức ? Thất đức thì đúng hơn ! Như thế, cái nhân đức mà ông muốn
nói là cái nhân đức gì ngoài xã hội loài người chăng ? Tôi xin nhắc ông
là, người Việt chúng tôi thường nói : “Danh không chính, thì ngôn không
thuận”. Trường hợp ở đây, rõ ràng các ông “nói ra” chữ “Công giáo”, mà
không bao giờ dùng chính thức trong các văn kiện của Giáo hội mình, thì
nó như “một đứa con hoang”, ai gọi gì thì chẳng được.
Trong cái “vì” thứ ba, ông viết:
“Vì trong giao tế hằng ngày, không ai được phép gọi sai hay sửa đổi tên
của bất cứ người nào khác bao giờ. Xã ước bất thành văn giữa các cá nhân
trong xã hội đã qui định như vậy”.
Thưa ông, việc ông nói thật là đúng; nhưng có điều chúng ta phải đặt ra
là thế nào là sai, thế nào là đúng ? Như tôi chẳng hạn, khi mới lọt
lòng, mẹ tôi gọi là Đái đen, khi một tháng cúng cơm đặt tên, mẹ tôi đặt
là Văn Hoá, khi làm khai sinh thì mẹ tôi đặt là Thông Minh. Vậy tên nào
là “gọi đúng”, tên nào là “gọi sai” ? Nếu ông đến nhà tôi mà gọi là Văn
hóa, thì bị mẹ tôi chửi ngay, vì tên này chỉ ghi vào gia phả mà thôi.
Nếu ông gọi là Thông Minh, thì mẹ tôi sẽ bảo đừng kêu tên nớ, nó sẽ bị
ốm đau đấy. Do vậy, tôi có ba tên, mà ở trường lớp và bạn bè ngoài đường
thì gọi khác, cũng đúng. Khi ở nhà thì mọi người chỉ gọi Đái đen mà
thôi, vì họ sợ mang tên đẹp ma quỷ hay bắt, cũng đúng. Còn tên chữ kia
chỉ được ghi vào gia phả, chứ không ai được gọi, cũng đúng. Bây giờ, xét
trên phương diện chính danh, thì cái tên Thông Minh là tên được ghi
trong giấy khai sinh, có chính quyền xác nhận hẳn hoi, nó là chính danh
chứ gì ?
Nói cách khác, với tôi, cả ba tên đều đúng. Nhưng có điều, không hiểu
tại sao, khi người nhà và bạn thân gọi tôi là Đái đen, thì tôi cảm thấy
thân thương, quý mến vô cùng. Ngược lại, một kẻ xa lạ nào đó mà nghe lóm
rồi gọi tôi bằng tên ấy, thì tôi khó chịu lắm, chửi thầm nữa là khác. Có
một hôm, thầy giáo đến nhà thăm chơi, mẹ tôi gọi: “Đái đen ơi Đái đen,
con vô pha nước mời Thầy con nè”. Thầy tôi chào về ngay. Tôi chạy ra
đường xin hỏi thầy; thầy tôi bảo: “sao thầy đến nhà mà mẹ em gọi Đái đen
pha nưóc mời thầy. Có phải bà Cụ muốn làm nhục thầy không ?”. Tôi phải
giải thích mọi điều sau trước thì ông Thầy mới hiểu và trở vào xin lỗi
mẹ tôi. Bà cả cười và nói: “Xin thầy vui lòng bỏ qua cho, vì ở nhà chúng
tôi cứ quen gọi như thế cho cháu mau lớn, sức khỏe”. Ông Thầy cũng cười
theo. Thì ra, cái chính danh chỗ này không hẳn là chính danh chỗ khác;
vì cả ba cái tên đều chính danh do mẹ tôi đặt cho tôi. Vì lý do kiêng
cử, tên tự, và học hành mà ba cái tên được khai sinh hợp lệ đối với gia
đình tôi. Hẳn nhiên, đối với người ngoài, thì sự chính danh chỉ đúng là
cái tên trong khai sinh và được dùng phổ thông trên mọi giấy tờ. Đúng
vậy không ?
Từ chỗ này, tôi xin ông lưu ý đến điều kiện sau cùng ấy; nghĩa là, cái
nào có trong hồ sơ chính thức, thì cái ấy mới được gọi là “chính danh”
chính thức. Còn hai cái tên kia, thì chỉ có trong gia đình mới dùng mà
thôi. Do vậy, ông không thể nói rằng gọi tôi bằng Đái đen mới là “có tâm
hồn cao thượng..xã giao phong lưu lịch lãm”. Cái mà ông gọi là phong
lưu, lịch lãm…cũng như tôi chỉ cảm thấy thân thương khi người nhà gọi
tôi là Đái đen mà thôi; chứ người ngoài gọi như thế là có chuyện đấy.
Tôi nêu ra một thí dụ như thế để ông và độc giả hiểu rằng, muốn “chính
danh”, thì chính gia đình phải “đăng ký hợp lệ” về nguyên tắc hành hành
cho tên gọi của con mình. Nếu không làm điều ấy, thì ai gọi chi mà chẳng
được, và họ đều đúng cả, vì ít nhất gia đình đã gọi nó một lần.
Cũng xin nói thêm rằng, từ cuối năm 1983, tôi dắt thằng con lớn trốn vào
Nam, sống
lang thang đây đó “bất hợp pháp CS”. Tôi tạm thời tá túc trong nhà
một người anh bên họ ngoại. Anh ấy là Culi cao su, còn tôi xin vào nhiều
lần không được, dù anh ấy đã cố gắng giúp tôi. Vì vậy, tôi đi buôn bầu,
mít xoài, điều…từ trong rẫy sâu ra bán ngoài chợ. Thế là, buôn thứ gì
thì họ gọi tôi bằng tên ấy: Nào là ông Bầu, ông Mít, ông Điều …Một hôm,
vì phải đi ăn giỗ với ông anh, nên tôi không mặc “thường phục”, đứng ở
xó chợ, nên người ta nhìn không ra. Bạn hàng lui tới xôn xao, hỏi nhau
sao hôm này ông Mít không đến chợ. Họ chờ tôi chứ không mua các thứ Mít
của người khác. Có người bảo họ sẽ đợi tôi vào buổi chợ hôm sau, rồi
quày quả ra về. Sở dĩ bạn hàng của tôi không chịu mua Mít khác là vì họ
đã biết chắc rằng Mít tôi bán là loại thơm ngon thật sự, chứ không phải
là cái tên ông Mít. Cảm tình mà họ dành cho tôi chính là hương vị của
cái mà tôi bán ra, chứ chẳng phải quần áo rách tôi mang, nón rách tôi
đội trên đầu.
Tôi cũng không có “chính danh”, mà cũng chẳng ai thèm hỏi tôi tên thật
là gì, trước năm 1975 mi làm gì…cả. Thế nhưng, tôi vẫn là tôi không ai
cắn mất miếng nào. Ngoại diện tôi thay đổi tuỳ lúc, tùy nơi; nhưng bản
chất nông dân Lạc Việt chất phác không hề thay đổi. Sau nhiều năm xa
cách, tôi có dịp gặp lại một số vị lớn tuổi, họ ôm lấy lấy tôi mà khóc,
rồi thì người kêu Mít ơi, cùng lúc người gọi thằng Điều, thằng Bầu…làm
tôi chảy nước mắt mà không nói lên được lời nào. Có người Công an Cộng
sản cũ, hình như bừng tỉnh cơn mơ, ông nói, “thì ra mi còn có tên là
thằng Ngụy…” rồi cả đám cùng cười trong cuộc tri ngộ mà không một ai
đoán được. Tất cả đều đổi thay, từ áo quần, da tóc…nương rẫy, nhà cửa,
thân phận…nhưng tình cảm nông dân chúng tôi không có gì thay đổi cả; và
cho đến lúc đó, họ cũng chẳng thèm hỏi tôi tên gì, con ai, ở đâu cả. Tất
cả những tên ấy chưa bao giờ là chính danh, tà danh…chi cả. Nó là “tự
nhiên danh”, “tự nhiên phận”, không cao, không hạ, không xấu, không tốt,
không đúng, không sai…Nó là một vô tình của tất cả hữu tình. Nó không có
ngày sinh, cũng không có ngày diệt; bởi vì không ai trong chúng tôi phải
đặt ra điều sinh diệt làm gì. Không ai khóc cho tên Mít, Bầu, Điều…ra
đời thuở nọ, chẳng ai bận tâm đến “thằng Ngụy” đang đứng trước mặt mình;
ngay cả mấy Bác Công an ngày xưa săn đuổi tôi, nay thành dân khổ như ai,
cũng lắc đầu thế sự. Vâng, đúng là vô thường. Tất cả hữu hình đều hữu
hoại; biến diệt không ngừng mà không hư không mất. Do vậy, dù có bám vào
cái tên Văn hoá, Thông minh, hay Đái đen, Đái đỏ, hoặc Mít, Bầu,
Điều…hơn thiệt để mà chi. Vấn đề quan trọng là cái bản chất nó có thay
đổi hay không, hay là RẮN LAI HOÀN RẰN, dù cho bao lần giả chết làm dây,
thu cuốn hình hài làm Bồ câu hoà bình để lừa thiên hạ, mới là chuyện
quan trọng.
Vấn đề quan trọng thứ hai là, vì “đạo hoàn vũ La mã” tại Việt nam, hoàn
toàn thống thuộc La mã. Nhưng danh xưng giáo hội của “đạo” này là: ROMAN
CATHOLIC
CHURCH, dịch đúng nguyên văn là GIÁO HỘI HOÀN VŨ LA MÃ, chứ không hề
có “công giáo” gì cả. Giáo hội hoàn vũ La mã là giáo hội duy nhất trên
hoàn vũ; do đó, tại Việt nam không hề có GIÁO HỘI CÔNG GIÁO VIỆT NAM.
Nếu ông bảo có, thì xin ông chỉ rõ tổ chức giáo hội đó phát xuất từ đâu,
lúc nào, do ai thành lập, trụ sở ở đâu, đăng ký danh xưng lúc nào ???
Cho đến hiện nay, trên đất nước Việt nam chỉ có MỘT HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC
VIỆT NAM thay mặt Vatican để thực hiện chương trình hoàn vũ, tức là
“chăn dắt con chiên” theo GIÁO HỘI HOÀN VŨ LA MÃ. Trên phương diện từ
nguyên, chữ
Catholic có hai nghĩa: Universal,
General. Chữ này bắt nguồn từ chữ Catholikos của Greek. Nghĩa
General có vẻ chung chung, tổng quát. Nghĩa chữ
Universal là toàn bộ hoàn vũ hay thế giới; nghĩa này phù hợp với mục
tiêu của đế quốc La mã khi quốc doanh đạo Do thái. Trái lại, trong Từ
điển Việt nam của Đào duy Anh, hai chữ công giáo (Religion officielle)
có nghĩa là quốc giáo, chứ không phải cái “chung chung, hoàn vũ” gì cả.
Trong Hiến pháp VNCH năm 1967 ghi tại Điều 9, khoản 2 rằng:
“Quốc Gia không thừa nhận một tôn giáo nào là Quốc Giáo. Quốc Gia vô tư
đối với sự phát triển của các tôn giáo”.
Do đó, mà từ ngữ “công giáo” không thể hợp hiến. Cũng xin phép nhắc đồng
bào rằng, việc diễn dịch một từ ngữ nước ngoài ra chữ nước mình, phải
căn cứ trên định nghĩa chính xác, phổ thông của ngôn ngữ mình, chứ không
thể nào tùy tiện. Hơn nữa, hai chữ “công giáo” đã hạn chế mục đích tối
thượng của “đạo La mã” là phải bao trùm “hoàn vũ”, chứ không thể chỉ nằm
trong cái “quốc giáo” của một quốc gia nào; dù quốc gia ấy có rộng lớn
bao nhiêu đi nữa. Thêm vào đó, khi nói “đạo công giáo” là một nhóm từ
hoàn toàn sai; vì chữ “giáo” nghĩa là “đạo” rồi. Vậy, không lẽ nó là
“đạo công đạo” ? Nếu nói rằng “đạo công giáo là đạo chung của mọi
người”, thì lại càng sai từ căn bản. Nếu đã là “đạo chung của mọi
người”, thì từ trong mỗi lòng người đã có sẵn đạo, cần chi “nhập cảng từ
La mã” chứ ? Thêm một bậc nữa là, trên phương diện tôn giáo, đạo này
phát xuất từ đạo Do thái, nó bị chia thành Tây phương La mã giáo, Đông
phương chính thống giáo, Anh giáo, Phản thệ giáo, Cải cách giáo…; thì
không thể gọi nhóm người hơn một tỷ theo chủ trương “hoàn vũ” là “đạo”
được, mà phải gọi là “giáo phái La mã” mới đúng. Nếu bảo rằng, đế quốc
La mã đã quốc doanh đạo Do thái và thành lập thêm Tân ước, do đó không
còn liên hệ đến đạo Do thái, thì chúng ta nên gọi nó là “đạo hoàn vũ La
mã” hay gọi tắt là “đạo La mã”, vì danh xưng của họ là
ROMAN CATHOLIC CHURCH. Hai chữ đứng đầu là danh xưng họ chọn. Ở đó
không biểu hiện sự tôn thờ Thiên chúa hay ai cả; mà sự tôn thờ là “bao
trùm hoàn vũ” mà thôi.
Trong “kinh” Rô ma, thánh Phao lô nói:
“Nhưng nếu lẽ thật đức Chúa trời bởi sự nói dối của tôi mà được vinh
hiển lớn hơn thì sao tôi còn bị xét đoán như kẻ có tội. (Roma 3:7- Thánh
kinh Hội Mỹ quốc).
Còn theo Tân ước của nhóm Kinh phụng vụ, do Tổng giám mục Nguyễn văn
Bình ấn chứng thì:
“Nhưng nếu sự giả dối của tôi làm cho thấy rõ hơn Thiên chúa là đấng
chân thật, và như vậy càng tôn vinh Người thì tại sao tôi còn bị kết án
là kẻ tội lỗi”.
Theo bản tiếng Anh của
King James version thì:
“For if the
truth of God has more abounded through my lie unto his glory, why
yet am I also judged as a
sinner ? (Romans 3:7).
Từ ba nguồn Kinh trên đây cho thấy, sở dĩ Thiên chúa hay đức Chúa trời
được “rạng danh” là do sự “dối láo” của Phao lô mà ra ! Vì vậy chuyện
nói Thiên chúa hay đức Chúa trời là chuyện nói láo ! “Thánh Phao lô” đã
cải danh ông thần God, tức thần Do thái thành Thiên chúa (hay đức Chúa
trời) bằng những lời nói láo do chính ông nói ra; chính ông thú nhận,
chứ không phải ai khác ! Vị “thánh luận sư” này là một người “công
chính” vậy. Chính vì chỗ này mà người Do thái đã cố gắng chống lại đế
quốc La mã, và đã bị liên tục tiêu diệt cho đến ngày nay.
Từ những chỗ này cho chúng ta biết không thể gọi là ĐẠO THIÊN CHÚA, ĐẠO
CÔNG GIÁO, dù bất cứ với giáo phái nào. Nếu như chấp nhận “Đông phương
Chính thống giáo”, thì phải gọi phái kia là “Tây phương La mã Tà Ngụy
giáo”, vì hai tổ chức này chia tay nhau từ Công đồng I do đế quốc La mã
áp đặt để quốc doanh đạo Do thái năm 325. Khi truy tìm danh xưng “công
giáo”, tôi không thấy bất cứ một tài liệu nào nói về sự phát xuất TỪ
này. Chỉ trong cuốn Đảng Cần lao của Chu bằng Lĩnh có đề cập đến mà
thôi. Nhưng việc đề cập ấy không phải là Đạo, mà là Đảng chính trị. Hai
chữ “công giáo” này được ghi nhận qua ý kiến của nhóm Giám mục Lê hữu Từ
ở Phát Diệm. Đó là tư tưởng thành lập một đảng chính trị mang tên: CÔNG
GIÁO XÃ HỘI. Nhưng tên đảng này đã bị sửa lại thành CẦN LAO CÔNG GIÁO
với chủ thuyết nhân vị do Ngô đình Nhu và một số Giám mục, Linh mục bày
vẽ ra. Để có chứng cứ, tôi xin trích một đoạn mở đầu Hiến pháp đệ nhất
Cộng hoà do Tổng thống Ngô đình Diệm ban hành ngày 26-10-1956 như sau:
“…Tin tưởng vào tương lai huy hoàng của Tổ quốc Dân tộc Việt nam mà lịch
sử tranh đấu oai hùng của tổ tiên và ý chí quật cường của toàn dân đảm
bảo.
Tin tưởng ở sự trường tồn của nền văn minh Việt nam; căn cứ trên nền
tảng DUY LINH mà toàn dân đều có nhiệm vụ phát huy;
Tin tưởng ở giá trị siêu việt của con người mà sự phát triển tự do điều
hoà và đầy đủ trong cương vị cá nhân cũng như trong đời sống tập thể
phải là mục đích của mọi hoạt động quốc gia… Ý thức rằng nước ta ở trên
con đường di dân và giao thông quốc tế, dân tộc ta sẵn sàng tiếp nhận
các trào lưu tư tưởng tiến bộ để hoàn thành sứ mạng trước ĐẤNG TẠO HOÁ
và trước nhân loại là xây dựng một nền văn minh và nhân bản bảo vệ phát
triển con người toàn diện…”.
Bọn Dân biểu gia nô đã thực hiện mệnh lệnh Diệm- Nhu áp đặt chủ thuyết
La mã vào Hiến pháp này để phục vụ cho mưu đồ “la mã hóa” Việt nam mà
phục sự cho TẠO HOÁ LA MÃ theo sự lừa dối của Phao lô. Những ai thắc mắc
về “cần lao công giáo” hãy nghiên cứu kỹ Hiến pháp này trước khi hỏi có
“cần lao Phật giáo” hay không. Nó xây dựng “cần lao Việt nam” chứ không
phải chỉ một phe phái, tôn giáo nào ! Vậy không lẽ các đấng “con chiên”
Việt nam muốn thực sự “tôn giáo” mình chính thức là một đảng chính trị
hoàn vũ La mã ? Điều ấy có lẽ đúng, vì ROMAN CATHOLIC CHURCH =STATE OF
VATICAN.
Qua vài nét chấm phá như trên, tôi xin tóm lược như sau:
1-Không thể gọi đạo “hoàn vũ La mã” là “công giáo”, mà phải dùng đúng
như người ta tự đặt.
2-Không thể dùng chữ “công giáo” vì sai từ nguyên.
3-Không thể dùng chữ ”công giáo” vì không đúng nghĩa trong tiếng Việt.
4-Đạo “công giáo” không có trên thế giới.
5-Qua Dụ số 10 được Tổng thống Ngô đình Diệm áp dụng đến năm 1963, tại
Việt nam không hề có đạo “công giáo”.
6-Không có danh xưng, trụ sở… tổ chức nào là “công giáo” trên lãnh thổ
Việt nam cho đến nay.
7-Hiến pháp đệ nhất Cộng hoà không nói đến, Hiến pháp đệ nhị Cộng hoà
không công nhận tôn giáo nào là “quốc giáo”, tức “công giáo”.(theo Từ
điển Đào duy Anh)
Nhân đây, cũng xin đề nghị:
-Gọi “đạo Thiên chúa” là đạo Hoàn vũ La mã hay đạo La mã. (Theo Từ điển
ĐDA trang 405: Thiên chúa giáo: Một phái trong giáo Cơ đốc lấy Giáo
hoàng La mã làm chủ (Catholicisme) .).
-Không thể gọi là Thiên chúa giáo hay đạo Thiên chúa; vì như đã dẫn,
Thiên chúa chỉ do sự nói dối của Phao lô mà có. Nếu gọi chung thì phải
nói đúng là ĐẠO THẦN GOD LA MÃ.
-Gọi các giáo phái mà thói quen gọi là “Tin Lành” đúng theo danh xưng
của họ là Phản thệ hay Cải cách, hoặc theo từng danh xưng riêng của từng
phái, vì không có đạo nào trên thế giới là Tin Lành cả. Nếu gọi chung
thì gọi là PHẢN CẢI GIÁO, tức bao gồm cả Phản thệ và Cải cách.(nay đã
trên hai trăm giáo phái khác nhau)
-Không dùng chữ Cha, đức Cha, Thánh Cha, đức Ông, Cố đạo, Chủ chăn, Con
Chiên…vì tất cả thứ này sai, chống Kinh điển:
“Cũng đừng gọi người nào ở thế gian là CHA mình, vì các ngươi chỉ có một
CHA là đấng ở trên trời. Cũng đừng chịu ai gọi mình là CHỦ, vì các ngươi
chỉ có một CHỦ là đấng Christ”. (Tân ước,
Matthew 23: 9-10)
Như thế, gọi theo cách trên đây là hỗn xược với Chúa, với ngài Giê su.
Hai chữ “con chiên” và “chủ chăn” là sự làm nhục Chúa trời và Con Một
của ngài; bởi vì chữ Kitô hữu, tức là bạn Chúa, không lẽ bạn ngài là thú
thôi sao ? Do đó xin đề nghị:
-Gọi chung các vị “linh mục, Mục sư” là GIÁO SỸ, bởi vì kẻ chăn dắt linh
hồn là Chúa trời và con ngài, chứ không thể là một xác phàm dơ dáy. Khi
cần phân biệt thì nói thêm một vài chữ. Thí dụ GIÁO SỸ LA MÃ chẳng hạn.
Có một mạng gọi là GIÁO SỸ VIỆT NAM đã dùng hai chữ GIÁO SỸ này.
-Không gọi “con chiên”, mà gọi là KITÔ HỮU hay TÍN HỮU. Có nhiều ngài,
nhiều nơi Chính thức đã gọi như thế.
Trên đây là lòng thành góp ý theo Kinh điển, Luật pháp, Thực tế, Ngôn
ngữ Việt và Ý nghĩa huyền diệu của tôn giáo. Ước mong các bậc cao minh
cho ý kiến để thống nhất tên gọi cho đúng đắn trong tiếng Việt. Kính
mong Hội đồng Giám mục Việt nam lên tiếng để người Việt thuần túy chúng
tôi không bi gọi là: “tâm hồn hạ đẳng, đầu óc u mê, ích kỷ, có tấm lòng
hẹp hòi, ác độc, có tư cách xã giao tồi bại, xấu xa” như một trong những
người theo La mã giáo các ngài đã sỉ vả. Cao xa hơn nữa là sự “CHÍNH
DANH” của một tôn giáo mà các ngài đang rao truyền.
Mong lắm thay.
BQK-24-01-10
Vài Ý Nghĩ về Công Giáo,
nguồn: https://www.luongtamconggiao.com và Việt Báo, https://www.vietbao.com/ Thứ Tư, 3/15/2006
tác giả: Vũ Linh Châu
"Công Giáo: Việt Nam quốc dân giáo ?"
Chúng tôi biết rằng, dù
hoàn toàn với thiện chí xây dựng, dù không bài bác hay đả phá một tôn
giáo nào, dù chỉ muốn làm sáng tỏ một điều ngộ nhận về tôn giáo mà mình
đang tin theo, đề cập tới tôn giáo cũng là một việc làm vạn bất đắc dĩ.
Chúng tôi cũng biết rằng đối với nhiều người, việc không sử dụng danh
xưng Công Giáo chỉ là một việc làm ngay tình bộc phát, theo thói quen,
chứ không hề với chủ tâm cố ý. Chẳng hạn, nhiều người cho rằng đạo Phật
thờ Phật nên gọi là Phật Giáo, đạo Công Giáo thờ Thiên Chúa thì gọi là
Thiên Chúa Giáo. /p>
Nhưng các dẫn chứng dưới đây sẽ cho thấy sự việc không hoàn toàn đơn
giản như vậy. Nó cũng sẽ giúp mọi người hiểu vì sao Hội đồng Giám mục
Công Giáo Việt Nam cũng như giáo dân Việt Nam , chưa hề có ai đã đề cập
tới việc sửa đổi danh xưng Công Giáo bao giờ. Kể cả các phong trào trí
thức Công Giáo cấp tiến, các cơ quan ngôn luận độc lập của giáo dân
trước đây và hiện giờ. Ngay cả tổ chức “Ủy ban Đoàn kết Công Giáo Yêu
nước” tại quốc nội nữa, từ sau ngày 30/4/75 cho đến nay, tờ báo của họ
vẫn lấy tên là “Công Giáo và Dân Tộc”.
Tuy vậy, cho đến tận ngày hôm nay, tại cả trong và ngoài nước, nhiều
người vẫn còn đang né tránh không muốn sử dụng danh xưng Công Giáo, đôi
khi lại còn cố ý làm cho hai chữ Công Giáo trở thành một đề tài tranh
luận, bằng cách gán ghép cho danh từ đó nhiều ẩn ý không đẹp bên trong.
Nhất là khi những sự việc trên lại do các cơ quan truyền thông lớn,
những người có chức quyền, có bằng cấp hay đang ở địa vị lãnh đạo trong
các tôn giáo... thì hậu quả lại càng đáng buồn hơn nữa.
Sau nhiều năm trời cân nhắc đắn đo, suy tư cầu nguyện và tham khảo ý
kiến nhiều người, chúng tôi thấy rằng tiếp tục im lặng không phải là một
thái độ xây dựng khôn ngoan. Do vậy, như một chuyện chẳng đặng đừng,
chúng tôi xin trịnh trọng góp ý rằng: Việc thay đổi danh xưng Công Giáo
bằng bất cứ danh xưng nào khác là một điều không nên làm vì các lý do
sau đây:
1- Công Giáo là tên chính thức mà tất cả mọi người Công Giáo tự gọi hàng
ngày, từ giới lãnh đạo như Hội Đồng Giám Mục Công Giáo Việt Nam, Liên
Đoàn Công Giáo Viết Nam tại Hoa Kỳ, Trung tâm Công Giáo Việt nam... cho
tới một người giáo dân bình thường trong mục “Tìm bạn bốn phương”, tất
cả đều sử dụng cái tên Công Giáo mà cha ông họ đã đặt cho.
2- Việc thay thế danh xưng Công Giáo bằng các tên khác như Thiên Chúa
Giáo, Ki Tô Giáo, Thiên Chúa Giáo La Mã..., theo ý chúng tôi, cũng không
được chính xác:
- Không thể thay bằng Thiên Chúa Giáo hay Ki Tô Giáo được, vì ngoài Công
Giáo, còn có rất nhiều tôn giáo tin thờ Thiên Chúa và Đức Ki Tô, như
Chính Thống Giáo, các hệ phái Tin Lành, Anh Giáo... Công Giáo chỉ là một
trong các Thiên Chúa Giáo và Ki Tô Giáo đó.
- Do vậy, nếu gọi Công Giáo là Thiên Chúa Giáo và gọi các Ki Tô Giáo
khác là Tin Lành, như nhiều cơ quan ngôn luận, nhiều chức sắc tôn giáo,
và nhiều viên chức chính quyền trong nước đang làm, thì e rằng cũng
không hoàn toàn chính xác.
- Thay bằng Thiên Chúa Giáo La Mã, tuy có rõ ràng hơn, nhưng lại vẫn
thiếu tế nhị trong xã giao, vì đó không phải là tên mà mọi người Công
Giáo tự gọi hàng ngày.
3- Riêng đối với ngành truyền thông báo chí, xin được mạn phép đóng góp
cùng quí vị hai ý kiến sau đây:
* Thứ nhất, việc sử dụng các danh xưng Cơ Đốc giáo, Thiên Chúa Giáo, Ki
Tô Giáo...để thay thế cho chữ Công Giáo thường làm cho bản tin hay bài
viết trở thành tối nghĩa khó hiểu, dễ gây ngộ nhận, nhất là khi cả hai
danh từ Catholic và Christian đều cùng được dịch sang Việt ngữ là Thiên
Chúa Giáo.
Xin đan cử một thí dụ. Gần đây, một câu trong bài tham luận của Giáo
Hoàng Benedicto liên quan tới Hồi Giáo đã gây nên nhiều phản ứng dữ dội
trong các nước theo Đạo Hồi, kể cả việc thiêu hủy một số nhà thờ Công
Giáo. Các cơ quan truyền thông đã loan các tin này theo hai cách:
- Nhiều nhà thờ Công Giáo đã bị đốt: Bản tin này sẽ được hiểu là lời
tuyên bố của Đức Giáo Hoàng chỉ khiến người Hồi Giáo bất mãn với Giáo
hội Công Giáo mà thôi.
- Nhiều nhà thờ Thiên Chúa Giáo đã bị đốt: Bản tin này sẽ có một tầm mức
trầm trọng hơn gấp bội, vì sẽ được hiểu là câu nói của Đức Giáo Hoàng đã
làm bùng nổ ra sự xung đột giữa Hồi Giáo và Âu Châu, Hoa Kỳ (Tây
phương), Nga... là các nơi theo Thiên Chúa Giáo. Bóng ma Crusade lại
đang chập chờn xuất hiện!
* Thứ hai, nguyên tắc căn bản của một đường lối thông tin trung thực -
do chính quý vị đã tự đề ra - là “We report, you decide”, quí vị chỉ
tường thuật, còn quyết định và phán đoán là quyền của người nghe, người
xem và người đọc. Mọi người Công giáo, từ giới lãnh đạo cho tới giáo
dân, đều tự xưng tên là Công Giáo, thì xin quí vị hãy cứ tường thuật
đúng y như vậy. Nếu tự ý thay thế danh xưng Công Giáo bằng một tên khác,
thì quí vị đã là “decider” rồi, chứ không còn là “reporter” nữa. Và như
vậy, cũng sẽ không còn là thông tin nữa, mà đã là tuyên truyền rồi.
4- Để tránh khuyết điểm trên, nhiều cơ quan truyền thông uy tín tại hải
ngoại, như các nhật báo Người Việt, Việt Báo, Viễn Đông tại Miền nam
California, Chương trình Việt ngữ các đài phát thanh BBC Luân đôn, Radio
France Internationale (RFI), Tiếng nói Hoa kỳ VOA, Đài Á Châu Tự Do RFA
... các cơ quan truyền thông này đã thường chuyển dịch danh từ Christian
sang Việt ngữ là Thiên Chúa Giáo, danh từ Catholic là Công Giáo.
Hơn nữa, vì các danh từ Catholic và Christian này gần như đều được gặp
thấy mỗi ngày, nên một số rất đông thính giả và độc giả Công Giáo của
quí vị, ngày nào cũng phải áy náy ưu tư. Xin hãy đem niềm vui tới cho
mọi người, để chính quí vị cũng được an bình thanh thản.
5- Đối với các tổ chức gồm nhiều tôn giáo, như Hội Đồng Liên Tôn, Mặt
Trận Tổ Quốc... nếu thay thế danh xưng Công Giáo bằng tên Thiên Chúa
Giáo, sẽ có nghĩa là đã mặc nhiên loại bỏ Công Giáo ra khỏi tổ chức, vì
về phương diện pháp lý cũng như trong thực tế, hiện nay, tại cả trong và
ngoài nước, không có một tôn giáo nào mang tên là Thiên Chúa Giáo cả.
Thành viên được gọi là của Thiên Chúa Giáo đó sẽ không đại diện cho ai
cả, hoặc sẽ bị coi là tự ý muốn đại diện cho tất cả các tôn giáo có tin
thờ Thiên Chúa. Thường thì mục đích của các tổ chức này là để xây dựng
tình đoàn kết yêu thương trong cộng đồng dân tộc, nhưng việc gọi sai tên
của một tôn giáo bạn, dù vô tình hay cố ý, cũng sẽ rất dễ dàng khiến cho
người bàng quan đặt nhiều nghi vấn và suy diễn xa hơn, tổ chức sẽ rất
khó thành đạt được mục tiêu đã đề ra.
6- Chữ “công” trong danh xưng Công Giáo có nghĩa là phổ quát là của
chung, là công cộng. Công Giáo là đạo chung cho mọi người, đạo luôn luôn
mở rộng vòng tay đón nhận bất cứ ai, ở mọi nơi, thuộc mọi chủng tộc, mọi
quốc gia... Giống như công viên là cái vườn của mọi người, bất cứ ai
muốn ghé vào cũng được. Đó là quan điểm của Tân Ước, nó trái ngược hẳn
với Cựu Ước, vì Cựu Ước dậy rằng Đạo chỉ dành riêng cho người Do Thái mà
thôi.
Ý nghĩa của danh xưng Công Giáo, xin được miễn bàn cặn kẽ và chi tiết ở
đây. Việc này, vì thiện chí, nhiều người đã làm, họ đã bỏ ra rất nhiều
thì giờ và công sức, đã tra cứu Tân Ước và Cựu Ước, đã dẫn chứng các tài
liệu trong lịch sử giáo hội Công Giáo từ 2000 năm về trước để giảng giải
về ý nghĩa của chữ “công” trong danh xưng Công Giáo, mặc dù họ biết đó
là một việc làm kỳ cục, bất bình thường. Xưa nay, chưa hề có ai đã phải
giảng giải phân trần về ý nghĩa cái tên của mình bao giờ, vì từ cổ chí
kim, chưa hề có ai đã so đo hơn thiệt rồi né tránh, hay sửa đổi tên gọi
của người khác bao giờ. Phải chăng chính vì suy nghĩ như vậy mà Hội Đồng
Giám Mục Việt Nam cũng đã không lên tiếng về vấn đề này.
Nhân đây, cũng xin được góp ý rằng, chữ “công”, không phải chỉ có một
nghiã là của Nhà nước, do Nhà nước sáng lập và điều hành, giống như
“trường công” ngày trước, hay như các cơ sở quốc doanh bây giờ, mà nó
còn có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Thí dụ: công nhân, công binh; quận
công, công chuá; tấn công, đặc công; công bằng, bất công; công bố, công
khai; công chức, công an; thông công, chiến công, Đồng Công, công đức,
công quả...
Cha Ông chúng tôi đã sáng tạo cho con cháu nhiều danh từ tuyệt vời xuất
sắc, như: Linh Mục (người chăn dắt phần tâm linh), danh từ này có lẽ còn
hay hơn cả nguyên ngữ Pastor nữa, vì Pastor chỉ có nghĩa là người chăn
dắt. Giám Mục (người giám sát công việc mục vụ, pastoral). Chủng viện,
Chủng sinh (chủng là gieo trồng). Việc phiên dịch kinh sách cũng vậy,
nhiều người nghĩ rằng cụm từ “Mea culpa, mea culpa, mea maxima culpa” mà
dịch sang Việt ngữ là “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”
thì hậu thế rất khó có ai sẽ chuyển dịch xuất sắc hơn được.
Do vậy, chắc chắn khi sáng tác danh xưng Công Giáo, các ngài đã phải vận
dụng tất cả khả năng tài trí, tất cả sở học sẵn có và nhất là đã phải ưu
tư cẩn trọng gấp bội, vì đây là tên gọi của cả một tôn giáo, sẽ được
truyền lại tới muôn đời.
7- Giả dụ như đạo Công Giáo đổi tên thành VIỆT NAM QUỐC DÂN GIÁO, (đạo
của nhân dân nước Việt Nam ), mọi người cũng chẳng nên né tránh hay bàn
tán làm gì, vì gần một trăm năm nay, có thấy ai thắc mắc gì về cái tên
Việt Nam Quốc Dân Đảng đâu. Hơn một phần tư nhân loại là người Hoa,
nhưng chưa thấy một người nào đòi đổi tên của Trung Hoa Quốc Dân Đảng
cả. Lý do là vì mọi người, Việt cũng như Hoa, tất cả đều biết đó chỉ là
những cái tên như trăm ngàn cái tên khác. Quốc dân đảng là tử thù của
Cộng Sản, nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam và đảng Cộng Sản Trung Hoa cũng
chưa hề bao giờ có ý kiến gì về cái tên Quốc Dân Đảng này.
8 - Tại Hoa Kỳ cũng như tại nước ta hiện nay, rất nhiều cơ sở kinh doanh
hoàn toàn do tư nhân làm chủ, nhưng lại đặt tên là National (quốc gia)
hay Federal (liên bang) như National Bank, Federal Express...như ng
chẳng bao giờ thấy ai thắc mắc khiếu nại về những cái tên này. Cũng
chẳng thấy ai quan tâm tới các danh xưng National Cathedral tại
Washington DC hay Việt Nam Quốc Tự tại Sài Gòn cả.
9 - Đặc biệt, có những cái tên không những đã mang ý nghĩa tự đề cao
mình mà còn rõ ràng cố ý coi nhẹ và khinh khi người khác, chẳng hạn cái
tên Trung Quốc. Người Tầu, nhất là ngày xưa, vẫn công khai cho rằng nước
họ là trung tâm của trái đất, các nước khác, trong đó có nước ta, chỉ là
những vệ tinh chư hầu chung quanh. Người Việt nam ta ai mà không biết
điều đó, nhưng từ ngày lập quốc tới nay, kể cả trong các thời kỳ Trung
Quốc xâm lăng nước ta - gần đây nhất là cuộc chiến tranh biên giới năm
1979, hay cuộc tranh chấp về các hải đảo ngoài Biển Đông bây giờ - cũng
chưa hề thấy có ai đòi thay đổi hoặc chỉ trích cái tên Trung Quốc đó cả.
10 - Ngay cả khi cho rằng danh xưng Công Giáo là hoàn toàn sai đi nữa,
thiết tưởng cái tên đó cũng chẳng đáng được ai phiền tâm bận trí. Những
tên America (Châu Mỹ), West Indies, Indian...là hoàn toàn sai, nhưng từ
hơn 500 năm nay, loài người, kể cả những người bị mất tên là dân tộc Ấn
Độ, lẫn những người bị đặt tên lầm là Thổ Dân Da Đỏ, gần như chưa hề
thấy ai đã nghĩ đến chuyện sửa đổi những cái tên này.
11 - Thậm chí, ngay cả đối với kẻ thù và những cái tên bị coi là bất
xứng, người ta cũng vẫn gọi đúng tên của chúng rồi thêm cụm từ “Cái gọi
là” (The so called) vào phía trước. Thí dụ “Cái gọi là” Thuốc trường
sinh bất tử, Cải lão hoàn đồng.
12- Cách đây ít năm, trong một cuốn sách viết để đối thoại với Cố Giáo
Hoàng Gioan - Phao Lồ II, ấn hành tại Hoa Kỳ, khi đề cập tới danh xưng
Công Giáo, người ta đã lý luận rằng, “nếu đã nói “công” thì phải có
“tư”, như vậy, những tôn giáo khác không phải Công Giáo, như Phật Giáo,
Cao Đài, Phật Giáo Hòa Hảo, chỉ là tư giáo, hay tôn giáo không chính
thức”.
Đây là một lập luận rất ngớ ngẩn buồn cười. Vì nếu theo lối lý luận “có
công thì phải có tư” này, thì không phải chỉ có danh xưng Công Giáo, mà
tên của rất nhiều cá nhân, đoàn thể, đảng phái, cơ sở thương mại...cũng
phải sửa đổi. Riêng trong lãnh vực tôn giáo, không phải chỉ có tước vị
của các chức sắc, mà ngay cả chính danh xưng của hầu hết các tôn giáo
cũng sẽ bị cái cách lập luận “hễ đã có Công thì phải có Tư” này buộc
phải xem xét lại...
Chúng tôi chân thành van xin sự rộng lượng tha thứ của Quí vị, đặc biệt
là quí vị chức sắc và tín đồ các tôn giáo mà chúng tôi đã dám phạm
thượng để ám chỉ tới trong các dòng chữ trên đây. Xin hiểu cho rằng
chúng tôi buộc lòng phải mạnh tay như vậy để phản bác một lối lý luận
rất ngô nghê kỳ cục, nhưng hình như vẫn còn đang lừa dối được rất nhiều
người chất phác ngay lành, kể cả nhiều vị chân tu đơn sơ thật thà... Tuy
vậy, từ trong thâm tâm, chúng tôi không hề dám có một suy nghĩ nhỏ nào
về việc phê phán ý nghĩa của tước vị, cũng như ý nghĩa của danh xưng tôn
giáo mà quí vị đang lãnh đạo hay đang tin theo. Xin chân thành minh xác
như vậy.
Thân thể đã bị một cây đinh nhọn đâm vào rất sâu và từ rất lâu, giải
phẫu lấy ra thế nào chả thấy nhói đau. Nhưng thôi, thà cắn răng chịu đau
trong giây lát còn hơn nhức nhối cả đời. Chúng tôi tha thiết cầu mong sự
thông cảm và góp tay tiếp sức của những người thành tâm thiện chí trong
việc loại bỏ chiếc đinh độc hại này.
13- Nếu chỉ nhằm mục đích thanh minh cho người Công Giáo, thì chắc chắn
bài viết này đã không đến tay quí vị. Sở dĩ nó đã có mặt là vì ngay cả
cho đến ngày hôm nay, tại trong cũng như ngoài nước, nhiều người - đôi
khi là vì vô tình theo thói quen, đôi khi là với chủ tâm ác ý - vẫn còn
đang cố tình lợi dụng ý nghĩa của chữ “công” trong danh xưng Công Giáo
để gây thêm tị hiềm ngờ vực và tiếp tục làm tổn hại đến tình đoàn kết
liên tôn, đến sự yêu thương đùm bọc của tình nghĩa đồng bào Việt Nam
ruột thịt.
Xin đan cử một vài thí dụ điển hình:
- Nhiều Đài Phát thanh, Truyền hình, nhiều cơ quan truyền thông, nhiều
chức sắc tôn giáo, nhiều viên chức chính quyền... hiện vẫn né tránh
không sử dụng danh xưng Công Giáo, vẫn chuyển dịch danh từ Catholic sang
Việt ngữ là Thiên Chúa Giáo, Ki Tô Giáo, Cơ Đốc Giáo, Thiên Chúa Giáo La
Mã...
- Điển hình hơn cả là ý kiến sau đây trên một tờ tuần báo lớn xuất bản
tại Westminster , miền Nam California. Theo tờ tuần báo này thì công
giáo có nghĩa là tôn giáo được Nhà nước công nhận và như vậy các tôn
giáo khác như Phật Giáo, Cao Đài và Phật Giáo Hòa Hảo cũng đều là Công
Giáo vì cũng đều được Nhà nước công nhận!
Dụng ý của đoạn văn trên càng rõ ràng hiển nhiên hơn nưã vì tác giả đã
viết tiếp : “Trước khi Thiên chúa giáo tiến(?) vào Việt nam, từ đời Lý,
đạo Phật được coi là quốc giáo”.
Ý tưởng này cũng hoàn toàn sai, vì ai ai cũng đều đã biết, vào cuối đời
Nhà Lý và từ đời Nhà Trần trở về sau,“Tam Giáo đồng tôn” nghiã là gì.
(Sử Trần Trọng Kim, quyển I, trang 124).
Hơn nưã, định nghiã về danh xưng Công Giáo ở trên nghe cũng ngớ ngẩn như
lập luận để đòi đổi tên của tỉnh Quảng Nam sau đây: “Quảng Nam là xứ
Quảng ở Miền Nam, như vậy Quảng Trị, Quảng Tín, Quảng Ngãi cũng đều là
Quảng Nam”.
- Tại miền Nam California, cách nay ít năm, trong các bản tin quốc tế
hàng ngày, một cơ quan truyền thông vẫn dùng chữ Catholic để dịch tên
của đạo Công Giáo. Thí dụ, “Trên một triệu thanh niên catholic Đức
nghênh đón nhà lãnh đạo Vatican...” hay là “Các Giám mục Catholic và
Chính Thống Giáo Nga đã gặp gỡ để thảo luận...”
- Nhân dịp tang lễ cố Giáo hoàng Gio an Phao lồ II, trên nhiều đài
truyền thanh, truyền hình, một chức sắc tôn giáo cao cấp đã trịnh trọng
phát biểu rằng Ngài “thành thật chia buồn cùng giáo sĩ và giáo dân
Catholic Việt Nam ”.
- Trong số báo phát hành đầu năm 2008 mới đây, một nhật báo tại
Westminster vẫn còn viết như sau: ....nhà lãnh đạo catholic toàn cầu
nói: “Chúng ta mong muốn hòa bình, nhưng phải là hòa bình chân chính...”
- Trong các văn thư của UBND/Thành Phố Hà Nội gửi Tòa Tổng Giám Mục và
Giáo Xứ Thái Hà, liên quan đến các vụ tranh chấp đất đai tại Hà Nội, gần
đây nhất là văn thư gửi Hội Đồng Giám Mục đề ngày 12/12/2008 do ông Chủ
Tịch Nguyễn Thế Thảo ký, danh từ “ đạo Thiên Chúa” đã được dùng để gọi
các tín hữu và giáo hội Công Giáo.
- Theo Đài BBC, trong bức thư đề ngày 16/02/2008 gửi Thủ Tướng Nguyễn
Tấn Dũng, một vị chức sắc tôn giáo cao cấp cũng đã viết : “...một số
người đòi chính phủ giao trả tòa Khâm sứ cũ cho Thiên Chúa Giáo...”
- Đáng buồn hơn nữa là các lời phát biểu sau đây:
. Trên Website “phatuvietnam. net”, ngày 18/02/08, danh từ “Nhà Thờ Ca
Tô giáo” đã được dùng để gọi Giáo Hội Công Giáo.
. Trên Website “hatnangusa.com”, ngày 21/01/08, người ta đã hô hào:
“...Bà con Phật Tử hãy đến nơi gọi là “Tòa Khâm Sứ”, đòi bọn Việt gian
Ca
Tô trả lại chùa Báo Thiên cho PGVN...”
Ngồi viết những dòng này mà lòng buồn rười rượi, tôi đang sống tại Hoa
kỳ, một quốc gia có truyền thống bao dung và cởi mở vào bậc nhất thế
giới, mà sao tôi lại phải đề cập tới những chuyện đang xảy ra tại một
vùng sa mạc xa xôi nào đó, hay đã xảy ra trên quê hương tôi một hai trăm
năm về trước.
Do đó tôi tin tưởng sắt đá rằng mình đang làm một việc có ích cho dân
tộc, cho cộng đồng và cho mọi người. Liều thuốc này tuy cay đắng nhưng
sẽ hữu hiệu. Ca giải phẫu này tuy nhiều đau đớn nhưng rất cần thiết và
sẽ thành công.
14- Người Công Giáo Việt Nam cũng không thể thay đổi hay loại bỏ cái tên
Công Giáo này được, không những vì đó là một gia bảo vô giá của tổ tiên
truyền lại, mà vì nó còn liên hệ đến giáo lý nữa. Trong kinh Tin Kính,
một kinh tóm gọn các tín điều căn bản của đạo Công Giáo, mọi giáo dân
đều phải tuyên xưng mỗi đầu thánh lễ, có dịp đi nhà thờ Việt –Mỹ, chúng
ta sẽ nghe câu này:
“I believe in one holy, catholic and apostolic Church”
Hội đồng các Nhà Thần Học Công Giáo Việt Nam đã dịch sang Việt ngữ là:
“Tôi tin một Giáo hội thánh thiện, công giáo và tông truyền”.
Không ai có thể sửa lại là : “Tôi tin một Giáo Hội thánh thiện, được
quốc gia thừa nhận và tông truyền”.
15- Giữa năm 2006, bài viết này tình cờ đến tay một vị trí thức Phật
Giáo, không những ông đã chân tình chỉ bảo mà còn giúp cho bài viết được
phổ biến trên một tờ nhật báo tại Quận Cam. Liền ngay sau đó, chúng tôi
đã nhận được rất nhiều ý kiến khuyến khích và tán đồng, kể cả của các vị
lãnh đạo thuộc nhiều tôn giáo. Nhưng đã khích lệ chúng tôi nhiều nhất là
lá thư của Mục Sư Nguyễn Quang Minh,(www.duongvequetroi. com) , tại vì
lá thư đã mở đầu nguyên văn như sau:“Tôi rất đồng ý với ông về danh xưng
Công Giáo ông viết trên Việt Báo hôm qua. Xin ông gửi cho tôi bài này
bằng internet để tôi chuyển đến bạn hữu trong các hệ phái Tin Lành...”
Tuy nhiên, cũng có hai vị độc giả khuyên người Công Giáo nên tự ý loại
bỏ danh xưng Công Giáo và mọi người không nên sử dụng danh xưng này vì
nó do gia đình Ngô đình Diệm và Thực dân Pháp tặng cho đạo Công Giáo. Cứ
cho rằng việc trao tặng đó là có thật đi nữa, thì theo ý chúng tôi,
người Công Giáo và mọi người Việt Nam cũng không nên làm theo những lời
khuyên này, vì nó sẽ dẫn đến việc đòi thay đổi cả chính tên gọi Việt Nam
của đất nước chúng ta. Tại vì tên “Việt Nam ” là do Trung Quốc đặt cho
chúng ta, (Sử Trần Trọng Kim, quyển 2, trang 178), mà người Tầu thì đã
cai trị và đàn áp nhân dân ta còn tàn bạo và lâu dài hơn gia đình Ngô
đình Diệm và thực dân Pháp gấp bội!
16- Hơn nữa, chúng tôi thiết nghĩ, ngay cả trong trường hợp vẫn còn nhất
quyết tin rằng cái tên Công Giáo có ngụ ý coi các tôn giáo khác là tư
giáo, là tôn giáo không chính thức, là không được quốc gia thừa nhận,
hay ngay cả khi cho rằng danh xưng đó là sản phẩm của thực dân đế
quốc... như đã trình bày ở trên, mọi người cũng không nên né tránh danh
xưng Công Giáo vì các lý do sau đây:
- Vì đó là lối hành sử thường ngày của những người có tâm hồn cao
thượng, có đầu óc cởi mở phóng khoáng, có tấm lòng đại lượng bao dung,
có tư cách xã giao phong lưu lịch lãm.
- Vì nó liên quan tới một nhân đức căn bản mà mọi tôn giáo đều truyền bá
rao giảng, một nết xấu mà mọi tín đồ đều phải diệt trừ dứt bỏ.
- Vì trong giao tế hàng ngày, không ai được phép gọi sai hay sửa đổi tên
của bất cứ người nào khác bao giờ. Xã Ước bất thành văn giữa các cá nhân
trong xã hội đã qui định như vậy.
- Vì ngay từ thời thơ ấu, mọi người đều đã được căn dặn như thế.
- Nhưng nhất là vì, nếu cố ý, thì sẽ dễ dàng bị hiểu lầm về trình độ và
nhân cách. Giống như một người nào đó, cứ nhất định né tránh, cứ đòi sửa
đổi tên gọi của ông Lê văn Giáo chẳng hạn, vì cho rằng“ với ý nghĩa của
cái tên Giáo, ông ấy tự coi mình là thầy của người khác!”
- Các ngộ nhân trên đây có thể tránh được dễ dàng, bằng cách, cứ gọi
đúng tên Công giáo, rồi thêm cụm từ “Cái gọi là” vào phía trước. Thí dụ:
“Giáo hoàng Benedicto, nhà lãnh đạo của cái gọi là giáo hội Công giáo
toàn cầu...”
17- Sau cùng, đâu có ai trong chúng ta muốn cho tên gọi hoặc tước vị của
mình bị người khác né tránh, sửa đổi. Vậy thì xin hãy:
“ Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân”
Trong suốt quá trình lich sử, giáo hội Công Giáo Việt Nam cũng như toàn
cầu đã làm được nhiều điều hữu ích cho xã hội. Nhưng vì cũng chỉ
là con người, nên chắc chắn không thể tránh khỏi những sai lầm đáng
tiếc. Người ta có thể coi thường các chức sắc và các tín đồ Công Giáo,
người ta có thể không tôn trọng người lãnh đạo giáo hội Công Giáo, người
ta có thể đả phá các đường lối chính sách hay phê bình chỉ trích các
nghi lễ của giáo hội Công Giáo. Nhưng mọi người, tất cả mọi người, ai ai
cũng đều phải tôn trọng danh xưng Công Giáo, đừng sửa đổi, đừng thay
thế, đừng né tránh, đừng phân tích, đừng giải nghĩa, đừng chiết tự, đừng
truy tìm xuất xứ, đừng khen, đừng chê.
Lý do rất đơn giản: Công Giáo chỉ là một cái tên như tất cả mọi cái tên
khác.
Rất mong những ý kiến bộc trực, mạnh dạn và vạn bất đắc dĩ, nhưng đầy
thiện chí trên đây sẽ được mọi người có tâm hồn ngay lành quan tâm, để
tất cả chúng ta, ngay ở đời này, đã được vui hưởng một cuộc sống an bình
thanh thản.
Một lần nữa, chúng tôi lại xin chân thành tạ lỗi vì những liều thuốc cay
đắng trên đây, xin ban cho sự thông cảm thứ tha, để một ngày không xa,
những dị biệt hôm nay, sẽ không còn phải là những gai góc chướng ngại,
nhưng sẽ được nhìn như những đóa hoa đủ mầu đủ sắc, điểm tô cho cuộc đời
đáng yêu đáng quí này càng thêm xinh đẹp vì đa dạng, hài hòa.
Chúng tôi viết bài này đã lâu, từ 5, 6 năm về trước, nhưng chỉ gửi cho
vài người bạn, một hai cơ quan ngôn luận để tham khảo, nhất là chưa bao
giờ dám gửi đến các vị lãnh đạo các tôn giáo, kể cả Công Giáo, vì nghĩ
rằng đây là một chuyện rất hiển nhiên, ai ai cũng đều đã biết, nhắc nhở
về một chuyện thông thường như vậy là vô lễ, là bất kính. Chúng tôi cũng
nghĩ rằng đa số sai sót là do vô tình, do thói quen, chỉ cần nghe biết
thoáng qua là đã vội vã sửa đổi ngay.
Tuy nhiên từ nay, buộc lòng chúng tôi sẽ phải phổ biến rộng rãi hơn và
phải kiên trì mạnh dạn hơn nữa, vì đã rõ ràng, nhiều người vẫn đang hành
động có chủ tâm, có mục đích.
Chúng tôi sẽ rất sung sướng đón nhận các ý kiến xây dựng và những lời
chỉ bảo chân thành của mọi người, công khai trên các cơ quan ngôn luận
hay riêng tư qua địa chỉ điện thư này:(chaulinhvu@yahoo. com).
Vũ Linh Châu