 |
15 tháng 7, 2008
|
toàn bài: 1 2

tiếp theo bài trước ...
Tại đa số các quốc gia, đó là một tội ác nếu không báo
cáo tội ác, hay giữ im lặng về một tội ác mà mình biết rõ. Tại sao linh mục
và Hồng y lại không bị kết tội vì che đậy hay giữ kín một tội ác thú vật
như hiếp dâm con nít? Đó lại là một tỉ dụ khác rằng những người
tôn giáo quan tâm tới những vấn đề trên trái đất nhiều hơn cái gọi là nước
Chúa ở trên trời mà họ tuyên bố tin tưởng.
Frank, Denmark
In most
contries it is a crime to not report a crime, or stay silent about a crime
one knows about. How come priests and Cardinals are not being charged with
concealing and hiding a crime as beastly as child abuse? It is just another
example of religious men more concerned with their earthly affairs than the
supposed kingdom in the sky they profess to believe in.- (Frank, Denmark)
Chẳng còn có thể tin bất cứ một hình thức tôn giáo nào.
Nó có vẻ hoặc là một đường lối lỗi thời để kiểm soát quần chúng và ngăn ngừa
sự nổi loạn với giai cấp nhà giầu, hoặc là một lý do để giết người. Ngày nay
và ở thời đại này chúng ta có những bằng chứng khoa học rằng đa số những
lời giảng là không thật – vậy thì chúng ta hãy lớn lên và không tin vào
những chuyện thần tiên và tiến tới hợp tác với nhau để xây dựng một tương
lai sáng sủa hơn. Mong rằng bạn có đủ sức mạnh.
Anne, UK
There can be
no further trust in any form of religion. It seems to be either an outmoded
way to control the masses and prevent uprising against the richer classes or
an excuse to kill people. In this day and age we have the scientific proof
that most of the teachings are just not true - so let's all grow up and stop
believing in fairy tales and get on with working together toward a brighter
future! May the force be with you!
Anne, UK
Giai đoạn khủng khiếp này cho thấy rõ ràng rằng Giáo
hội không làm gì để bảo vệ con chiên trong đời sống tân tiến ngày nay.
Nếu dân chúng muốn chọn niềm tin vào Thượng Đế, thì bây giờ họ nhận thấy
rằng họ phải vứt bỏ Giáo hội và tìm đức tin như là một cá nhân.
Axle, Belgium
This horrible
episode shows perfectly that the Church does nothing to protect its people
in the modern society of today. If people choose to have faith in God, they
are now realising that they must
reject the Church and find faith as an individual.
Axle, Belgium
Niềm tin không thể phục hồi cho tín đồ Ca-tô Mỹ, nhất
là tôi.
Attapmann, USA
Trust cannot be
restored to American Catholics, especially me.
Attapmann, USA
Vấn đề đặt ra phải là “Có nên phục hồi sự tín nhiệm với
Giáo hội Ca-tô Rô-ma?” Giáo hội Ca-tô Rô-ma là một chế độ độc tài
hoàn toàn lỗi thời, phổ biến một học thuyết và giáo điều không còn đáp
ứng cho nhu cầu và thực ra là vô giá trị trong thế giới hiện đại.
Việc cải tổ đạo Ca-tô Rô-ma đến tận cỗi rễ đáng lẽ phải làm từ lâu.
Ken Simmonds, South Africa
The question
ought to be "Should trust in the RC Church be restored?" The Roman Catholic
Church is a totally out of date autocracy, propagating a doctrine and dogma
that no longer meets a need and which is actually of negative value in the
modern world. Roman Catholicism is grossly overdue for radical reform.
Ken Simmonds,
South Africa
Anne Barrett Doyle (sáng lập Liên minh Những người
Ca-tô Quan tâm) bảo “đã có nhiều sự bàn tán trong số những người bảo thủ
nhạy cảm như tôi, về việc thành lập một Giáo hội Ca-tô Mỹ. Chúng ta sẽ
tách ra khỏi Rô-ma nếu Rô-ma không nhìn thấy ánh sáng, nếu Rô-ma tiếp
tục bảo vệ linh mục thay vì bảo vệ nạn nhân”
"There is a lot
of talk among very sensible conservative people like myself about forming an
American Catholic Church," she says. "We will break from Rome if Rome does
not see the light, if Rome continues to defend priests rather than defend
victims."
Anne Barrett
Doyle, founder of the Coalition of Concerned Catholics
Như là một cơ cấu nhất thần độc đoán siêu bí mật
trên thế giới nó ca tụng sự cởi mở, dân chủ, Giáo hội Ca-tô có thể bắt đầu
mở ra những sổ sách về tiền bạc để cho thế giới biết nó lấy tiền từ đâu ra,
có bao nhiêu tiền, và chi tiêu như thế nào. Hãy suy nghĩ về vấn đề đó, Hoàng
gia Anh cũng ở trong cùng hoàn cảnh đó.
Mark, US.

As a
super-secret monolithic exclusive structure in a world that prizes openness,
democracy, the Catholic Chuch can start by opening up its financial books to
let the world know where it gets its money, how much it has, and how it
spends it. Come to think of it, the British royal family is in the same
situation.
Mark, U.S.
Tôi yêu Giáo Hội Mẹ Thánh Thiện (Holy Mother Church)
bằng tất cả trái tim tôi. Vụ xì-căng-đan này không gì khác hơn là một giai
đoạn. Nếu chúng ta vượt qua được sự Cải Cách Tin-lành ở thế kỷ 16, thì
chuyện khủng hoảng mới này bên trong Giáo hội và Vatican không gì khác hơn
là một phần của lịch sử phong phú đang diễn tiến của chúng ta. Giáo hội Tây
phương phải tồn tại, và dù hạnh kiểm của một số ít thành phần tu sĩ có thể
gây ra cái gì đi nữa, tôi vẫn tiếp tục làm công việc Hoan Hô Mary của tôi!
Nathan, U.S
I love Holy
Mother Church with all my heart. This scandal is nothing more than a phase.
If we can overcome the Protestant Reformation in the 16th century, then this new crisis within the
Church and the Vatican is nothing more than a part of our rich, ongoing
history. The Western church must survive and no matter what the behavior of
a few clergy members might do, I am still going to continue doing my Hail
Marys!
Tôi hoàn toàn kinh ngạc bởi những lời bình luận
của Nathan, US. Chính cái thái độ chúi đầu vào cát và đức tin mù quáng
đặt không đúng chỗ đã làm cho Giáo hội phải mang thương tích nặng vì hủ hóa
và cưỡng bức tình dục – tới cái điểm mà cơ sở của Giáo hội Ca-tô đã một thời
vững chắc đang mở ra trước mắt chúng ta. Chỉ bằng cách đương đầu với những
sự kiện và cắt bỏ cái ung thư thầm lặng nó đang tàn phá Giáo hội, thì bạn
mới có thể cứu được cái cơ sở mà bạn trung thành tìm cách bảo vệ.
Chris B, England.
I am utterly
stunned by the comments of Nathan, US. It is precisely this head-in-the sand
attitude and misplaced blind faith that has allowed the Church to become
riddled with corruption and sexual predators – to the point where the once
solid institution of the Catholic Church is unravelling before our eyes.
Only by facing facts and cutting out the silent cancer which is consuming
the Church will you save the very institution which you so loyally seek to
protect.
Chris B,
England
Giáo hội Ca-tô Rô-ma có thể nêu gương tốt bằng cách
giải quyết vấn đề này. Nhưng họ lại tấn công người đưa tin (báo chí), thuê
những hãng giao tế dân sự mắc tiền và đánh phá nạn nhân bằng những
đường lối bị coi như là đáng khinh bỉ nếu do một tổ chức tội ác cầm
đầu. Tuần vừa qua một người lãnh đạo Mafia chết và không được phép làm lễ ở
nhà thờ. Nếu gây thiệt hại lớn lao hơn cho xã hội, nhưng là linh mục, thì
ông ta sẽ được đối xứ tốt hơn nhiều.
Bill Carter, U.S.A.
(The Roman
Catholic Church could have set a good example with their handling of this
problem. Instead they have attacked the messenger (the press), hired
expensive PR firms and gone after the victims in ways that would be
considered contemptible if done by organised crime. Last week a
Mafia boss died and was denied a Mass by the Catholic Church. If he had done
considerably more damage to society, yet were a priest, he would have been
treated much better.
Bill Carter,
USA )

Đã đến lúc phải thay đổi đến tận cội rễ. Trong
quá khứ Giáo hội Ca-tô đã xin lỗi phụ nữ, nhưng không làm gì, không làm gì
để thay đổi thông điệp chủ yếu nó đàn áp họ. Chúng ta hi vọng rằng những đứa
trẻ bị lạm dụng bây giờ không xếp hàng để nhận lời xin lỗi giáo hoàng. Chúng
ta cũng không nên quên rằng, Giáo hội Ca-tô là một thế lực khủng khiếp
như thế nào. Dân chúng ưa chuộng và vẫn còn ưa chuộng học thuyết tội lỗi
và đàn áp của họ, biết rõ rằng, trong một số vấn đề được nói đến, Giáo hội
đã kết án việc sử dụng phương pháp ngừa thai của những người có mang vi
khuẩn HIV. Và họ là những người không thể bất ngờ để biết rằng linh mục
Ca-tô đã lạm dụng con nít (nếu họ bị bất ngờ, thì họ ở đâu?!) và thế
mà Vatican vẫn còn là một tổ chức siêu tiền bạc, và siêu quyền lực.
Wendy, UK
It’s time for
radical change. In the past the Catholic Church has ‘apologised’ to women,
but did nothing, nothing to change its central messages that oppressed them.
Let’s hope that abused chldren now aren’t in line for a papal apology. Let’s
not forget, either, just how incredibly formidable the Catholic Church is.
People buy, and are still buying, into its doctrine of guilt and repression,
knowing full well that, among other things, it has condemned the use of
contraception for those with the HIV virus. And they are the very same
people who cannot be surprised to learn that Catholic priests wre abusing
the children (if they are,
where have they been?!)
and yet the Vatican still remains a supremely rich and powerful
organisation.
Wendy, UK
Cái gia tài kếch xù của Giáo hội Ca-tô phải bán
đi và đem cho những trung tâm có thể thiết lập trên toàn thế giới để giúp đỡ
và chữa trị cho những nạn nhân bị hiếp dâm, không phải chỉ bởi linh mục
Ca-tô mà bởi bất cứ ai.
Johanna Boulanger, Florida USA
The
ostentatious wealth of the Catholic Church should be sold off and donated to
centres that could be set up worldwide for the help and healing of victims
of abuse, not just caused by Catholics, but by any abuser.
Johanna
Boulanger, Florida USA
Những vấn đề hiện tại cũng cũ như chính Giáo hội và sẽ
còn tiếp tục nếu nó vẫn còn bị quản trị bởi một nhóm người nửa-đàn ông
già. Lời giải đáp thật giản dị, để cho một người đàn bà lãnh đạo và gia nhập
vào thế kỷ 21.
Al Faux, UK
The current
problems are as old as the Church itself and will continue while it is
governed by a bunch of
old, half-men. The answer
is simple, put a woman in charge and join the 21st century.
Al Faux, UK
Bất cứ ai bên trong Giáo hội mà biết ít nhiều gì về
những hành động ô nhục đó phải bị kết án trọng tội cũng như chính những
người phạm tội. Đó là một sự bội tín trắng trợn. Ít ra cũng phải lột áo họ.
Nếu điều này có nghĩa là một nửa hàng giáo phẩm hay nhiều hơn của giáo hội ở
Mỹ, phải ra đi, thì cứ để cho họ ra đi. Theo ý kiến của tôi bất cứ ai phạm
tội lạm dụng con nít bằng bất cứ cách nào hay dưới hình thức nào phải bị
kết tội tử hình.
Rob Douglas, England
Any person
within the Church who has any knowledge of these disgraceful acts should
face criminal charges as much as the offender themselves. It is a blatant
abuse of trust. At the very least they should be de-frocked. If this means
half or more of the hierarchy of the church in America go then so be it. In
my opinion any found guilty of child abuse in any manner shape or form
should face the death
penalty.
Rob Douglas,
England
Tôi đọc bản văn lời tuyên bố của Giáo hoàng và tất cả
điều tôi nhận thấy là những lời nói né tránh, lựa chọn rất kỹ lưỡng
làm như có vẻ các vấn đề sẽ được giải quyết nhưng trong thực tế thì công
việc vẫn tiếp tục như thường lệ. Câu văn “không có chỗ trong đời sống
linh mục … với những người có thể gây thiệt hại cho giới trẻ” mà người
ta đã rộng rãi viện dẫn hay viện dẫn sai lầm, rõ ràng ở trong thì tương
lai (future tense, temps futur) hay điều kiện (conditional tense,
temps conditionnel), và không nói rõ những người gây thiệt hại cho
con nít trong quá khứ không được chấp nhận trong giáo hội.
Ian Nartowicz, UK
I read the text
of the Pope’s speech and all I saw were weasel words, very carefully chosen
to sound like things would be done when in fact business as usual is
continuing. The phrase “no place in the priesthood … for those who would
harm the young” which has been so widely quoted and misquoted is explicitly
in the future or conditional tense, and does not state that those who harmed
children in the past are not welcome in the church.
Ian Nartowicz,
UK

ĐỨC TIN TÀN LỤI
Ở CHỖ MÀ TRƯỚC KIA
NÓ CHÁY MẠNH
Faith Fades Where It Once Burned Strong
By FRANK BRUNI The New York Times
Monday Oct. 13 (2003)
Rô-ma, 12 Tháng 10. Như nhiều người Ý trong nhiều
thập niên và trong những thời trẻ tuổi đã qua, Giampaolo Servadio thường đi
xem lễ Ca-tô Rô-ma mỗi tuần. Ông ta cũng đã phục vụ như là bé trai phụ lễ.
Nhưng sáng Chủ Nhật vừa qua, trong khi chuông nhà thờ
reo vang khắp cái thành phố của những nhà thờ nhiều tầng, ông làm theo một
nghi lễ khác: chạy bộ. Đối với ông, đó là một cách sử dụng thời gian thích
hợp hơn.
Ông Servadio, 39 tuổi, khi nói tới những vấn đề như
kiểm soát sinh đẻ và đặt nghi vấn về chính sự lợi ích của cầu kinh, bảo
“giáo hội có vẻ như bước sai nhịp. Tôi không tin tại sao một vài thứ như
xưng tội và một vài lời nhắc đi nhắc lại ‘Hoan hô Đức bà Mary’ lại có thể
giải quyết bất cứ vấn đề gì”.
Ông ta thắc mắc không biết có nên gọi mình là Ca-tô:
“Khi bạn nhận thấy rằng đã từ 20 năm bạn không làm điều đó, không cả đi lễ
nhà thờ, thì bạn là thứ Ca-tô nào?”
Một tỉ dụ rõ ràng, ít nhất là ở Ý và đa số Âu-châu,
mà ở đó những ràng buộc với đạo Ki-tô không còn ràng buộc như ngày xưa nó
ràng buộc, và thường thường có vẻ như không ràng buộc gì cả.
Tuần này Giáo hoàng John Paul II cử hành lễ kỷ niệm 25
năm như là người đứng đầu Giáo hội Ca-tô Rô-ma, giáo hội này vừa là Âu-châu
vừa là tổ chức Ki-tô lớn nhất.
Từ một phần tư thế kỷ đã có những thay đổi vĩ đại, và
ít có những thay đổi nào có ý nghĩa nhiều hơn, đối với giáo hội của người và
những tổ chức Tin Lành chính, là sự úa tàn đức tin Ki-tô ở
Âu-châu và sự di chuyển trọng tâm tới Nam Bán Cầu.
Đạo Ki-tô đã nở rộ ở thế giới đang phát triển, cạnh
tranh hữu hiệu với Hồi giáo, gây ảnh hưởng sâu và có thể tìm thấy tương lai
ở đó. Nhưng Âu-châu đã hình như càng ngày càng giống như một loạt những lâu
đài cho du khách viếng thăm thay thế cho Ki-tô đã qua. Không có tháng nào
qua đi mà giáo hoàng không than vãn về sự kiện đó, không kêu gọi người
Âu-châu tái tìm lại đức tin.
Sự mất cảm tình có những nguyên nhân sâu xa, kể cả viễn
tượng rạn nứt của các giáo hội xuyên lục địa và va chạm chính trị bên trong
và giữa các nước.
Việc thế tục hóa Âu-châu, theo như một số nhà phân tách
chính trị, là một trong những lực đẩy Âu-châu ra khỏi Mỹ, mà tôn giáo giữ
một vai trò quan trọng trong chính trị và xã hội, hình thành nhiều quan niệm
của Mỹ về thế giới.
Người Mỹ thường được coi như dễ chịu với quan niệm
tốt và xấu, đúng và sai, hơn là người Âu-châu, họ coi những quan niệm đó như
là táo bạo.
Ở Pháp, một nước đa số là Ca-tô nhưng rất thế tục,
khoảng 1/20 dự lễ mỗi tuần, so với khoảng 1/3 ở Mỹ.
Ngài Jean Francois Bordarier ở Lille, Bắc nước Pháp, bảo, “điều đáng chú
ý không phải là ít người hơn đến nhà thờ, mà là không có ai”.

Những Tranh Luận Về “Ghê” (Gays) và “Gốt” (God)
Trong khi Pháp là một trường hợp cực đoan, sự xa rời
những cơ cấu Ki-tô và phân hóa ở nước Mỹ cũng đúng trong hầu hết các nước ở
Âu-châu, mà ở đó sự tham gia các khóa lễ của tín đồ Ki-tô, dù họ là Ca-tô,
Tin-lành hay Chính thống, là địa hạt của một số ít trong dân chúng.
Họ chỉ đến như là để đánh dấu những kỷ niệm quan trọng
trong đời sống của họ hay người thân. Nhưng rất ít quan tâm, giữa những lần
thăm viếng như vậy, tới những lời khuyến khích và khiển trách của giáo hội.
Sự căng thẳng giữa thái độ hiện tại và những lời dạy
truyền thống của giáo hội bắt buộc phải có một cuộc họp cấp tốc trong tuần
này của những nhà lãnh đạo Cộng Đồng Anh-giáo trên toàn thế giới.
Họ chờ đợi một cuộc thảo luận về sự chấp thuận cho
những người ghê công khai được làm giám mục. Các đại diện những giáo
hội thế giới đang mở mang đe dọa chia giáo hội ra làm hai nếu những đồng
nghiệp lãnh đạo Tây-phương của họ ngả về phía chấp nhận.
Lời mở đầu hiến pháp mới, chưa làm xong, của Cộng Đồng
Chung Âu-châu không đả động gì tới đạo Ki-tô hay kể cả Thượng Đế của những
lực lượng văn hóa tạo thành Âu-châu, dù rằng giáo hoàng và những nhà lãnh
đạo Ki-tô khác đã lên tiếng chống đối dữ dội.
John Bruton, một cựu thủ tướng Ái-nhĩ-lan, có tham dự
vào việc soạn thảo tài liệu, bảo rằng, “đã có một hình thức bất khoan dung
thế tục mạnh mẽ giống y hệt như sự bất khoan dung tôn giáo trong quá khứ”.
Ông vận động để ghi Thượng Đế vào hiến pháp.
Quan niệm của ông Bruton là của Tây Âu, nhưng nhiều
quốc gia Đông Âu, [ngoại trừ một vài nước, như Ba-lan quê hương của giáo
hoàng], không tỏ vẻ gì là sùng đạo. Đã trải qua những thời kỳ nở rộ của tôn
giáo sau khi thoát khỏi Cộng Sản, họ có vẻ như sẵn sàng chuyển hướng về thế
tục.
Hi vọng lớn lao của đạo Ki-tô ở Âu-châu có thể thực ra
là ở những dân di cư từ những thế giới đang phát triển, những người này học
tôn giáo từ các thừa sai Âu-châu, thích nghi nó cho nhu cầu và sở thích của
họ, rồi đem nó trở lại Lục địa. Ở những thành phố như Paris, Amsterdam và
đặc biệt ở London, đã có nhiều giáo hội da đen phát triển độc lập, chật ních
những người mới đến từ Nigeria, Sierra Leone và những quốc gia Phi-châu
khác.
Một bản tường trình mới đây của Christian Research, một
nhóm nghiên cứu người Anh, xác định rằng những người da đen và, một số ít
hơn, những người Á-châu, đại diện quá nửa những người đi lễ nhà thờ ở trung
tâm London vào bất cứ chủ nhật nào, dù họ chỉ là 1/4 dân số ở đó.
Người ta ước lượng, có hơn 25 triệu người ở nước Anh
là tín đồ của Giáo hội Anh. Nhưng chỉ có 1.2 triệu thực sự đi dự một lễ nhà
thờ mỗi chủ nhật.
Những cộng đồng Tin-lành khác cũng giống y như thế.
Ngài David Cornick, tổng thư ký của “United Reformed
Church” ở nước Anh, đã viết trong báo tôn giáo “Inside-Out”, số tháng 6-7
(2003), “Ở Tây Âu, chúng tôi treo trên đầu móng tay. Sự kiện là Âu-châu
không còn là Ki-tô”.

Đức Tin / Tham Dự
Gần như là một lời tuyên bố quá đáng. Dù rằng đã có
sự gia tăng những dân di cư Hồi, và nhiều đền Hồi được xây dựng tại những
nước như Anh, Pháp và Đức, đa số tuyệt đối những người Âu-châu tuyên bố sùng
đạo coi chính họ là Ki-tô . Nhưng đối với đa số, đao Ki-tô đã biến thành một
khuynh hướng tâm linh mơ hồ chứ không phải một tín điều chính xác.
Stéphanie Vercamer, 31 tuổi bán hoa ở Lille, đeo ở cổ
một chữ thập vàng, bảo rằng nó đã giúp cô không bị thương tích trong một vụ
đụng xe nhiều năm trước đây. Cô Vercamer bảo, “Có Thượng Đế. Tôi không có
mặt ở đây hôm nay, nếu không có Thượng Đế”.
Nhưng cô bảo gần như chưa bao giờ cô bước chân vào nhà
thờ và trong khi cô muốn dàn xếp làm lễ rửa tội Ca-tô Rô-ma cho con gái của
cô, đẻ ra không có cưới xin, nhưng chưa làm được. Đứa con gái năm nay ba
tuổi.
Ở nhà thờ Saint Sacrement, Lille, số người dự lễ nhiều
khi ở dưới 50 nhưng tăng lên trên 125 trong ngày cuối tuần mới đây. Ngài
Émile Reyns, một linh mục ở đó, vui vẻ nói rằng người vừa làm cố vấn trước
khi cưới cho 6 cặp: người bảo, đó là bằng chứng cho thấy những người trưởng
thành trẻ vẫn muốn làm lễ cưới Ca-tô.
Nhưng người cũng buồn rầu thừa nhận rằng tất cả những
cặp đó đã sống chung với nhau một thời gian.
“Họ nói ra điều đó không đỏ mặt”, Cha Reyns, 66 tuổi,
bảo thế, và thêm rằng người không hi vọng gặp những cặp đó một khi họ đi
hưởng trăng mật. Ở Saint Sacrement, cũng như ở những cộng đồng khác, những
người đi xem lễ phần nhiều già hơn.
Ngài Andrew M. Greeley, tác giả “Tôn giáo ở Âu-châu vào
Cuối Thiên niên Kỷ Hai” (Religion in Europe at the End of the Second
Millennium) đã phát hành năm nay, bảo, “Về vấn đề tôn giáo, Âu-châu rất phức
tạp”.
Theo như bản nghiên cứu của “European Values”, một bản
nghiên cứu chớp nhoáng trong hai năm 1999 và 2000 phổ biến mùa hè này, “một
đa số đáng kể dân chúng ở phần lớn các nước Âu-châu tin vào Thượng Đế, và
một đa số cũng đáng kể tin rằng một lễ tôn giáo nào đó là quan trọng khi một
người chết”.
Nhưng họ không quen, hay thiết tha, với những nghi lễ
đặc biệt và nguồn gốc của của sự thờ cúng Ca-tô. Grace Davie, một nhà xã hội
học ở Đại học “Exeter” và là tác giả nhiều sách về những khuynh hướng tôn
giáo ở Anh và Âu-châu, bảo rằng, “Nếu bạn hỏi một người dân Âu-châu bình
thường về tín điều căn bản hay những lời tuyên bố của Giáo hội Ki-tô, thì đa
số không biết”.
Nhận định này đã được chính những người bảo vệ đức tin
đồng ý.
Cuối tháng vừa qua Hồng y Dionigi Tettamanzi, tổng giám
mục ở Milan (nước Ý), tuyên bố trong một cuộc họp báo, “Các giáo xứ nói với
tôi rằng có những đứa trẻ không biết làm dấu chữ thập”.
Hồng y, một thí sinh tranh chức giáo hoàng có hạng, nói
thêm “Ở những lớp tiểu học, chúng không biết Jesus là ai”.
Theo như “European Values Study”, chỉ có 21% của
tất cả dân Âu-châu bảo tôn giáo “rất quan trọng” đối với họ. Tuy rằng
phương pháp học thì không thể so sánh chính xác, Viện Gallup năm nay cho
thấy 58% dân Mỹ định nghĩa tôn giáo như thế.
Kể cả ở bên Ý, mà ở đó 33% những người trả lời, mô
tả tôn giáo như là “rất quan trọng’, nhưng theo như những cuộc thăm dò
khác nhau, số phần trăm người Ý đi lễ nhà thờ mỗi chủ nhật ở mức thấp là
15% và không cao hơn 33.
Phần nhiều người Ý có vẻ như không nghe Vatican, kể
cả 85% những người coi họ là Ca-tô Rô-ma và giáo hoàng ở ngay chính giữa
nước của họ.
John Paul khuyến khích họ sinh ra trái và đẻ nhiều,
cấm họ dùng thước ngừa thai. Nhưng người Ý là những người ít sinh để
nhất trong một phần tư thế kỷ này.
Trong cuộc trưng cầu dân ý năm 1981, người Ý coi
thường chiến dịch tích cực của John Paul và những nhà lãnh đạo Ca-tô
Rô-ma khác, đã bỏ phiếu 2 chống 1 ủng hộ phá thai hợp pháp. Phá thai bây
giờ đã sẵn sàng và quen thuộc ở đa số các nước Âu-châu, giống như ở bên
Mỹ.
Dân Âu-châu đã bỏ xa dân Mỹ và tích cực thách đố
những lời giảng dạy truyền thống Ki-tô, cung cấp sự thừa nhận dân sự cho
những cặp vợ chồng cùng một giống. Dù rằng bị Vatican quyết liệt chống
đối, những nước Pháp, Bỉ, Hòa-lan và Đức đã chấp thuận cho những cặp vợ
chồng cùng giống được hưởng quyền lợi theo luật pháp và bảo vệ họ, và
nước Anh cũng đang cứu xét.
Sự giảm thiểu ảnh hưởng của đạo Ki-tô rõ ràng không phải là ít sinh đẻ và
luật lệ tích cực mới.
Những trường công ở khắp các nước Âu-châu đã gỡ bỏ
các chữ thập ở tường. Nhiều cộng đồng đã bắt buộc phải đóng cửa hay phối hợp
hành động, công nhận những linh mục bán thời gian hay nhập cảng người chăn
chiên từ những nước đang mở mang.
Ở lục địa này, giới tu sĩ Ki-tô đã mất đi nhiều hào
quang.
Tổng giám mục Giuseppe Pittau, thư ký phân bộ chịu
trách nhiệm về các chủng viện của Vatican, bảo “Ở Tây Âu, thật là một thảm
họa. Một giáo xứ trước kia mỗi năm nhận được 10 linh mục mới phong chức có
thể chỉ nhận được hai, một, hay ít hơn”.
Sự thất vọng thật hiển nhiên. Tháng chín, khi một nhóm tín đồ Ca-tô ở một
thành phố ngoại ô gần Rô-ma nghe tin tu viện địa phương sẽ đóng cửa và tu sĩ
sẽ thuyên chuyển đi chỗ khác, thì họ đã giữ ông ta lại trong nhiều ngày bằng
cách xây tường gạch và ngăn chặn những lối vào. 
Căng Thẳng Thành Phố, Lựa Chọn Rộng Rãi.
Người ta nói đến nhiều lý do về sự trôi nổi của
Âu-châu, nó đã từ từ xảy ra, từ nhiều thâp niên, khi lục địa trở nên
giàu có hơn và được giáo dục tốt hơn.
Một là sự hoài nghi của Âu-châu tân tiến đối với
những cơ cấu lớn, những học thuyết vĩ đại và phục tùng không bắt buộc,
được biểu lộ rõ không phải chỉ ở những nhà thờ một phần vắng khách,
nhưng cũng ở chỗ họ ít ủng hộ những nghiệp đoàn lao động và đảng phái
chính trị.
Rudiger Noll, giám đốc Giáo hội có trụ sở ở
Brussels và Ủy ban Xã hội của Hội đồng những giáo hội Âu-châu, một nhóm
tôn giáo quốc tế, bảo rằng “đó là một vấn đề mở rộng, một sự suy giảm
tín nhiệm”.
Tiến trình đô thị hóa di chuyển dân Âu-châu từ
những nơi yên tĩnh mà ở đó nhà thờ là trung tâm sinh hoạt, đến những cửa
hàng tạp hóa hỗn độn mà ở đó họ lạc lõng trong những tiếng ồn ào.
Ngài Enzo Bianchi, một nhà thần học Ca-tô ở Ý, bảo
rằng ngày nay ở những đô thị Âu-châu phức tạp và nhiều khi khoái lạc,
“càng ngày càng có nhiều luật lệ luân lý và đạo đức trên thị trường”.
Cha Bianchi bảo, “Có Phật giáo, Ấn-độ giáo, Thời
Đại Mới tâm linh, tiêu thụ. Với tất cả những thứ cạnh tranh như thế, rất
khó cho giáo hội bán hàng”.
Nhưng ở bên Mỹ, chỉ kể đến một nước, rất nhiều
những sinh hoạt như thế không gây ra một sự mất cảm tình tương tự. Một
số nhà chuyên môn cho rằng, sự nghi ngờ những tổ chức lớn có thể cao hơn
bởi vì những nhà lãnh đạo tôn giáo đã trong quá khứ nắm giữ quyền hành
chính trị. Những người khác bảo rằng ưu thế không bị cạnh tranh của
những đức tin được nhà nước yểm trợ ở Âu-châu như tín đồ Tân giáo
(Lutherans) ở Scandinavia và Anh giáo (Anglicans) bên nước Anh có lẽ trở
thành một lời nguyền rủa.
Massimo Introvigue, giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Tôn
Giáo Mới ở Turin và là một người ủng hộ học thuyết tương đối mới của kinh tế
tôn giáo, bảo rằng, “độc quyền gây thiệt hại cho tôn giáo. Trong thị trường
tự do, dân chúng quan tâm nhiều hơn tới sản phẩm. Nó đúng cho tôn giáo cũng
như với các loại xe”.
Nó cũng gây những tiếng vang ra bên ngoài ghế nhà thờ.
“Tôi bị chấn động bởi cái cách mà tôn giáo được sử dụng
bây giờ để làm nền móng cho sự chia rẽ giữa Âu-châu và nước Mỹ, và ở đó tôi
đặc biệt nhìn thấy từ năm ngoái hay hai năm trước những thái độ về Trung
Đông”, Philips Jenkin bảo thế.
Bác sĩ Jenkins là học giả người Anh đang giảng dạy lịch
sử và nghiên cứu tôn giáo ở Mỹ và đã viết sách “Ki-tô Giáo Kế Tiếp” (2002),
về những thay đổi trong đường lối thờ cúng Ki-tô trên thế giới.
Bác sĩ Jenkins bảo, người Mỹ vẫn coi những cuộc thảo
luận Kinh Thánh và tôn giáo một cách nghiêm khắc, và vì thế vẫn tín nhiệm dự
án Do-thái mà người Âu-châu không có”.
Ông bảo, đối với nhiều người Mỹ, sự luôn luôn nhắc nhở
của Tổng thống Bush tới luân lý và tôn giáo khi nói đến tranh đấu chống
khủng bố không gây chú ý cũng không khó chịu. Ông nói thêm, “nhưng ở
Âu-châu, họ nghĩ rằng ông ta là người mụ đạo”.
Cái thứ tin chắc và sùng bái của tổng thống không dễ tìm thấy ở đây. Nhưng
nó hiện hữu, nếu người ta biết chỗ tìm nó. 
‘Hallelujahs’ và Thực Tiễn
Ít nhất 3.000, một số vỗ tay, hát và lúc lắc, từ lúc
họ ra khỏi xe, gia nhập hôm chủ nhật mới đây vào Trung Tâm Ca-tô Quốc Tế
Kingsway ở Đông Lon-don.
Đó chỉ là buổi lễ đầu trong số ba buổi lễ của chương
trình.
Mục sư Matthew Ashimolowo không thể chính ông chào đón
mỗi một người dự lễ, nhưng mặt ông chiếu ra từ màn ảnh truyền hình và điện
toán bày khắp trong phòng hội lớn. Giọng ông oang oang trên loa phóng thanh.
Thông điệp của ông là một sự pha trộn giữa Corinthians
và Hallmark, sự thật phúc âm và tâm lý “pop”, trình bày theo kiểu thuyết
trình khuyến khích ở một trung tâm hội nghị.
Người nói với con chiên đang hô lớn “Hallelujah!” và
Amen, “nếu các bạn không thay đổi suy tư, thoát ra khỏi suy tư hôi thối, đời
của bạn sẽ hôi thối”.
Người bảo, “hãy mở cái máy ước mơ”.
Mục sư Ashimolowo, một người di cư Nigerian, bắt đầu
Kingsway 11 năm trước, và bây giờ người tuyên bố có khoảng 10.000 tín đồ ở
Đông London, cùng với hàng ngàn người nữa ở chỗ khác. Nhiều người đến từ
châu Phi, hay cha mẹ họ đến từ đó.
Họ thuộc làn sóng những người mới đến Âu-châu, những
người này đã là tín đồ Ki-tô khi họ tới Anh hay Pháp hay Thụy-sĩ hay Hòa-lan
nhưng không tìm thấy trong các nhà thờ Tin-lành hay Ca-tô của Tây Âu những
điều mà họ nhớ lại và thích thú ở nước nhà.
Họ muốn được kích thích, tự nhiên và một thứ cảm hứng
nó nói trực tiếp với họ. Trong rất nhiều những thành phố Âu-châu, những nhà
thờ Pentecoastal độc lập, không dính líu tới những giáo hội khác, đứng ra để
làm công việc đó.
London bây giờ có rất nhiều nhà thờ như thế. Một số thì
rất lớn, như Kingsway. Những nhà thờ khác ở những nhà mặt tiền hẹp và khó
phân biệt trong khu xóm lao động.
Những người đến lễ thường nói tiếng địa phương và tham
gia vào chữa bệnh bằng đức tin, những thủ tục này cũng bắt đầu xuất hiện ở
những cộng đồng nhiều truyền thống, tỉ dụ như cộng đồng “United Reformed” ở
Đông London.
Một thập niên trước đây, cộng đồng này chỉ còn một số
ít tín đồ, khoảng 10 người, một số da trắng và một số đen. Rồi Ngài John
Macauley từ Sierra Leone nhận lấy. Ngài nghĩ rằng tương lai của giáo xứ là ở
một loại thờ cúng sôi động hơn.
Ngài bảo, “khi đó chỉ có một mình tôi vỗ tay, như là
tôi đến từ “Hành Tinh Cuckoo”.
Nhưng tiếng vỗ tay đó và tình cảm, dẫn ngay tới một bộ
trống và một hồ rửa tội trên bàn thờ, lôi kéo tín đồ mới vào trong quỹ đạo
của Ngài. Nhà thờ của Ngài bây giờ có hơn 250 người.
Nhà thờ đó và Kingsway cung cấp nhiều hơn là
“thận-tuyến-tố (adrenaline). Họ cố gắng để trở nên thực tiễn, và họ rao bán
họ như thế.
Ở Kingsway, những sách cẩm nang bìa bóng để tổ chức hội
thảo tôn giáo mới hứa hẹn cố vấn về những vấn đề như, “làm thế nào để trở
thành nhà kinh doanh”, “điều hành tài chính” và “cách thức giao tế”.
Đã có một sự thực hiển nhiên rằng, viễn tượng một cộng
đồng đoàn kết chặt chẽ và một kinh nghiệm tích cực có thể làm cho những
người Âu-châu giàu có, địa vị vũng chắc đến với nhà thờ, nhất là nếu những
người đó còn trẻ.
Một số nhà xã hội học bảo những dữ kiện mới gợi ý rằng
sự quan tâm tới đạo Ki-tô có thể tái thức tỉnh ở những người dưới 30 tuổi,
và phong trào Ki-tô trong toàn thể Âu-châu đã tích cực tiếp xúc với họ.
Cộng đồng Emmanuel ở Pháp đã dụ được hàng trăm người
đến hội họp như cuộc họp ở Paris vào tối Thứ Bảy mới đây, mà ở đó hàng trăm
nhà chuyên nghiệp ăn mặc chỉnh tề ngồi ăn bánh uống rượu chát trong một cái
sân dưới ánh trăng.
Rồi, khoảng 10 giờ đêm, họ vội vàng băng qua phố vào
một nhà thờ 100 năm cổ kính mà ở đó họ ngả đầu ra sau, đưa hai bàn tay lên
trời và đu dưa sau ra trước, nô lệ cho sự hăng say tôn giáo mà đa số các
nước Âu-châu đã mất.
https://news.bbc.co.uk/1/hi/world/americas/2365273.stm
Các bài cùng tác giả
|