●   Bản rời    

Thực Dân Đạo La Mã Còn Mãi - Mau Trở Thành Giáo Hội Độc Lập Như Giáo Hội Nhật Bản!

Thực Dân Đạo La Mã Còn Mãi -

Mau Trở Thành Giáo Hội Độc Lập Như Giáo Hội Nhật Bản!

Cao Hữu Tâm

http://sachhiem.net/TONGIAO/tgC/Caohtam25.php

30-Jan-2015

Subject: Nỗi Lòng
From: "Tam Cao"
Date: 2/12/15 9:38 pm

Vì tôi là giáo dân (hay cựu giáo dân) nên đa số các bạn tôi là người Công giáo chống tôi. Nói kiêu ngạo là những người có đạo ngược với người vô đạo! Dù tôi rất cố gắng giải thích sao cho họ thấy, tôi không hể xúc phạm đức tin như họ nghĩ.

Đúng ra là họ tin, nhưng chính họ không hiểu đúc tin là gì! Vì vậy nhiều khi nói chuyện với họ như nói chuyện với người điếc. Nhất là với những người bạn có gốc rễ ở vùng đồng bằng sông Hồng, hay ở Hố Nai, Gia Kiệm vv ... Dĩ nhiên tôi biết chính họ "chịu nạn" cuồng tín ngu đạo, nhưng tôi vẫn tự hỏi "đến bao giờ họ mới thức tỉnh?"

Một lần tôi hỏi anh Charlie Nguyễn, anh sinh ra lớn lên ở vùng sông Ninh Cơ, cái nôi của Công giáo La Mã, sao anh dám viết cuốn sách: "Đạo Công Giáo Trên Bờ Vực Thẳm!"

Bạn Charlie Nguyễn năm 2004

Anh thú nhận, gia đình và suốt đời anh rất cuồng tín ngu đạo. Khi di cư vào Nam, việc làm đầu tiên là anh cuốn tấm hình thánh An-phong (Alphonse) để mang vào Nam. Trước khi anh bị bạo bệnh ung thư phổi, và qua đời sau hai năm. Tôi rất gần gũi với anh. Hai chúng tôi thường đi ăn với nhau, và tôi chứng kiến những cơn đau trên đường đi, tôi vẫn an ủi anh. Anh sẽ phải quen đi với những cơn đau, và dù gì anh đã để lại cho đời 4 cuốn sách viết về Công giáo, đến nỗi có những cơn phong ba nổi lên trong gia đình anh và bạn bè chung quanh.

Tôi thường khích lệ anh, và nói rằng viết được 4 cuốn sách về sự thật, anh là người can đảm nhất mà tôi biết. Chẳng hiểu tôi có thể theo gương của anh được không (Các cha gọi là gương mù!) Trong nhà, các con anh rất lễ phép, nhưng những bài viết của anh, đều bị thủ tiêu đi. Anh than có những lúc anh cảm thấy như hồi quốc gia truy lùng VC. Không khi gia đình nhiều khi rất ngột ngạt. Thậm chí anh tạt qua nhà người em rể, chú ấy cũng đuổi anh đi. Hồi đó, anh không có việc làm, còn tôi thất nghiệp, đi ăn hay có việc gì phải tính từng đồng xăng. Sau này, khi anh mất đi rồi, tôi khấm khá hơn, nhưng anh đã không còn nữa. Tôi nghe một số người nói anh là một con sâu hoá bướm. Tôi vô cùng tự hào vì anh.

Về trường hợp những người cố chấp ngu đạo, tôi không hiểu vì sao họ chịu sống trong bóng tối cuống tín. Dù đời sau được lên Thiên đàng, nhưng đời này rõ ràng là nô lệ, sống trong sợ hãi, mà những sự ban ơn đều là hàng giả. Không bằng hàng gỉa Chợ Lớn. Nhưng tôi thấy mâu thuẫn, vì nếu họ không ngu đạo tức là họ thức tỉnh, làm sao họ không động não được. Đó là một điều rất đáng tiếc, vì óc não bị đóng băng. Ngược lại, dù nhiều khi bị nhìn với cặp mắt thù nghịch, nhưng tôi lại thấy rất hạnh phúc, vì tôi đã tự cứu khỏi ngục tù giam cầm của đạo. Số người như thế không bao nhiêu, nhưng rồi vẫn phải tăng lên, một khi con người không chịu nổi tù ngục của Công giáo La Mã, mà với tôi chúng là bọn gian manh giảo hoạt nhất. Chúng chỉ muốn kìm kẹp con người bằng những giáo điều mà chính chúng cũng không biết, không hiểu như Chúa Trời, hay ơn cứu rỗi là quái gì? Chẳng qua bọn chúng là cai ngục và thụ hưởng đời sống vật dục.

Thật là vô cùng "bệnh hoạn" khi Mẹ đẻ ra con rồi lại lấy con (Đức Me Sinh ra Chúa Giê-su con, mà Giê-su là một Chúa trong ba ngôi Chúa Trời, nghĩa là Mẹ làm vợ Đức Chúa Trời, mà tờ báo Time gọi là bốn Ngôi Trinity cộng Maria thành ra Quartet. Tôi không cố ý đả phá bất cứ ai có đức tin, dù đức tin mù (blind faith), nhưng tôi và có thể một số người không có đức tin mù, nên mới có sự đối nghịch nhau, nhưng một khi sự thật giải phóng anh em, thì mọi hiểu lầm sẽ được hoá giải.

Riêng tôi phải nói thẳng là tôi căm thù tức giân bọn Công giáo La Mã, chỉ một điều thôi là bất cứ ai biết suy nghĩ hay còn lòng yêu nước sẽ thấy rất rõ: Những anh hùng liệt nữ hy sinh giữ bờ cõi giang sơn chúng ta, bọn La Mã coi thường, còn bọn phản quốc bán nước ta, chính bọn chúng lại phong thánh. Thử hỏi còn cái gì thô bỉ hơn mà chỉ vì chính bọn chúng nhận là đất thánh, cha thánh, nhưng là bọn gian manh quỳ quyệt La Mã đểu giả nhất.

Thực dân đời phải qua đi, nhưng thực dân đạo La Mã còn mãi vì đức tin mù của giáo dân ta. Mình có tổ tiên ông bà cha mẹ, mà chỉ muốn làm "dân Chúa" ngóng sang La Mã để được làm tôi đòi cho chúng. Thật có bao giờ ông bà cha mẹ chúng ta cảm thấy vô phước vì đẻ ra bọn súc sinh như vậy không? Không có cái gì thô bỉ hơn là tên thánh, mà giáo dân ta lại rất khoái tên thánh "Tây" như Joseph, Phanxicô, Maria, Téresa vv ... Việt Nam chỉ có một giám mục Saigon là Simon-Hoa Nguyễn văn Hiền, là tên một á thánh ta, nhưng lại là "tên lai" Simon + Hoà, đúng là trò cù không cười.

Tôi vẫn thầm hỏi, đến bao giờ giáo dân ta mới hết thèm được làm con cái La Mã, nghĩa là con Chúa, trong khi tổ tiên ông bà cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng, lớn lên mà không thành .... người!

caohuutam1939@gmail.com

____________________

From: Tam Cao
Sent:
Thursday, February 12, 2015 8:12 AM
Subject: Tự do ngôn luận

Chúng ta rất may mắn được sống ở Mỹ, ngoài cuộc sống đầy đủ vật chất, chúng ta được tự do suy nghĩ, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận.Vậy mà có một số net chỉ trích tôi, bỏ đạo thì câm đi, nói ra ồn ào làm gì? Viết về đạo sao lại không nghĩ đến xúc phạm đức tin? Lạ thật! Những người suy nghĩ thế, đã nghĩ thế nào về tự do. Dĩ nhiên ai cũng biết tự do phải đi cùng với trách nhiệm. Ví dụ như dùng văn phong đường phố, vu cáo chụp mũ VC, hay mạ lỵ phỉ báng mà tờ SGN của bà HDT đã lãnh án phạt rất nặng là 4 tiệu rưỡi đô-la. Không thể nói các quan toà thiên vị và lộng hành, vì chính họ là những người biết và phải tôn trọng luật pháp nhất. Không thể nói toà xử sai, vì còn quyền kháng cáo nữa.

Vậy phải hỏi những người hưởng tự do, nhất là ngôn luận, họ muốn gì khi họ chỉ trích và muốn ngăn cản bất cứ ai muốn hưởng tự do như họ? Vì nếu để xẩy ra độc quyền, thì ngay cả Công giáo La Mã, vua độc tài giáo phiệt còn phải chịu búa rìu, tấn công của dư luận khi có bất cứ vấn đề nào bất đồng với đạo? Chẳng lẽ họ không nghe chính Giáo hoàng La Mã còn phải nói ra những điều mà trước đây có lẽ ông sợ không dám nói.

Cái gì là bí tích Mình Thánh Chúa, mà cho bọn tội trọng ly dị được lãnh nhận mình thánh? Có phải là giáo hội đã xuống thấp đến độ cho bí tích xuống "bình đẳng" với tội trọng, là cái tội mà giáo hội cho là phải xuống hoả ngục. Vậy, nếu không bị xuống hoả ngục thì đi đâu? Giáo hội phải có trách nhiệm trả lời, nếu không kẻ có tội lên hưởng nhan thánh Chúa, còn gì mất mặt đạo hơn?

Còn nhất là những câu hỏi "tại sao bỏ đạo còn ồn áo khoác lác? Vừa thôi chứ! Tôi là nạn nhân của đau khổ, của giam hãm tù ngục, gần như cả đời, đến nỗi khi tôi đau không cho tôi kêu là sao? Tôi đau đương nhiên tôi phải kêu, thêm nữa tôi không chịu cái trò "độc tài giáo phiệt!"

Mỗi lần có mấy ông mắt xanh mũi lõ bên Vatican đến VN là có khối người lâm bệnh "mất nhân cách", và bệnh "còm lưng"

Tôi nghe cha mẹ dậy chẳng có cái ngu nào hơn là mua giây buộc vào mình. Lẽ nào bắt tôi phải ngu. Nhất là tôi không bao giờ, không bao giờ muốn làm con ngựa thành Troie, như làm giáo hội phản quốc. Thêm vào đó, khi thấy đồng bào ruột thịt của tôi vì lý do nào đó, phải chịu sống nô lệ cho bất cứ thế lực nào, trong Thế Giới Tự Do. Cho nên thế lực độc tài giáo phiệt La Mã cũng là cái gì để tôi phải tránh né. Thôi thì, ở La Mã, quý vị muốn mặc áo thụng vái nhau, là chuyện của quý vị. Nhưng khi thấy hàng giáo phẩm đồng bào của tôi, phải tuân phục La Mã, tôi đau lắm.

Vì lý do gì, ta không đến thẳng với Chúa được, mà phải qua trung gian, nhất là trung gian đó đã bị các giám mục Nhật Bản tố cáo Buôn Thần Bán Thánh (Đại Công Ty Đa Quốc La Mã).

Vì lý do gì chúng ta đòi dân chủ tự do cho đồng bào đất nước, mà giáo hội, hàng giáo phẩm phải phụ thuộc vào giáo quyền La Mã (thực dân đạo), mà nghĩ cho cùng xét cho kỹ, cái giáo quyền ấy chỉ là ảo. Không giúp ích gì cho chúng ta được hưởng nhan Chúa, hay được hành đạo không bị ràng buộc. Công giáo La Mã thường buộc tội các giáo hội quốc doanh, nhưng phải thành thật nhận là Chúa thương giáo hội quốc doanh vô cùng. Vì họ đã thoát ra khỏi tù ngục La Mã, là họ đã bung ra khỏi trói buộc La Mã, mà ngày nay theo giám mục Maria Martini là: "Công giáo La Mã đã cổ hủ thụt lùi hai trăm năm. Nay nhân vụ phải gỉai quyết tai hoạ các linh mục lắp đít con nít mà thay đổi đi!" Lời kêu gọi đó có gì là sai quấy đâu, mà giáo hội đóng vai "thằng điếc?" Thật ra, dần dần giáo hội phải thích ứng với thời cuộc, với tình hình mọi nơi. Đến bây giờ mà còn bế môn toả cảng, còn thực dân đâu để trông nhờ nữa, đúng không?

Vì vậy, tôi không mong gì hơn là giáo hội ta phải độc lập, chứ không phải là quốc doanh, còn nếu mang ra so sánh, quốc doanh vẫn còn tốt hơn nô lệ La Mã. Tôi biết giáo phẩm ta sống trong sợ hãi, vì giáo quyền La Mã nặng ngàn ký, nó đè xuống là bẹp liền. Nhưng như thế là không dám đứng thẳng lên làm người à? Gương can đảm của các thánh tử vì đạo đâu? Dù tôi vẫn biết từ lâu bọn La mã dậy chúng ta phải tử vì đạo hơn tử vì nước. Chính vì thế mà tôi lên tiếng. Một tia sáng trong bầu trời đen tối không trăng sao lại càng thấy rõ hơn. Một tiếng nói âm thầm trong sa mạc cấm đoán vẫn là một tiếng nói hơn là ngồi nguyền rủa bóng tối!

Tôi không ngại chỉ trích hay nguyền rủa, tôi chỉ sợ hãi vô cùng, khi tiếng kêu cứu bị ngăn chặn cấm đoán, vì bề ngoài đạo đức hay đòi tự do ngôn luận, nhưng lại sợ tiếng nói trung thực và thiết tha.

Tôi mong Chúa ban cho giáo hội Công giáo Việt Nam mau trở thành giáo hội độc lập như giáo hội Nhật Bản. Vì thế tôi trông ngóng chờ đợi biến cố Đông Kinh Nghĩa Thục Công Giáo mau đến với giáo hội ta, vì đứng thẳng vẫn hơn quỳ mọp. Giáo hội và các linh mục tự ái lắm, kiêu ngạo lắm, nhưng sao chỉ dám chèn ép kèn cựa giáo dân da vàng, còn giáo hội Mũi Lõ Mắt Xanh thì sợ nó hơn hết. Lịch sử và giáo sử không tránh né sợ hãi đâu và phán xét nào của lịch sử và giáo sử cũng rất nghiêm khắc.

caohuutam1939@gmail.com

_____________________________

Subject: Mưu Sinh Thoát Hiểm
2015-02-15 18:05 GMT-08:00
From: Tam Cao caohuutam1939@gmail.com

Khi đòi độc lập cho giáo hội ta, chúng tôi không muốn gì hơn là ra khỏi giam cầm kìm kẹp của bọn La mã. So sánh, chúng có gì hơn chúng ta không? Nếu chúng nó có tiền bạc hơn là chúng giỏi nghề Buôn Thấn Bán Thánh mà các giám mục Nhật gọi là Đại Công Ty Đa Quốc. Công ty kinh doanh mà không kiếm lời tức là phá sản. Chúng ta thấy La Mã phá sản chưa? Chưa,  vì bọn chúng là con tắc kè đổi mầu rửa tội, biến thành thiên hình vạn trạng. Nếu không bọn chúng sao có thể lừa bịp hơn hai ngàn năm?

Bởi vậy, khi biết bọn chúng Buôn Chúa Bán Kinh Thánh, nếu vẫn còn đồng bọn, chúng ta phải đòi chúng cho chia chác. Ngu gì mà để chúng ăn hết, còn chúng ta chỉ được tiếng là "con chiên ngoan đạo" đói dài thôi. Các tu sĩ, giáo phẩm hay giáo hội, không cất lên tiếng nói thực lòng vì bị ràng buộc ngăn chặn. Vì vậy không bị bất cứ ràng buộc nào, lại may mắn ở đất nước tư do dân chủ nhất, chúng tôi không nói thì đợi đến khi nào. Vấn đề là thoát hiểm, và thông báo cho các thế hệ sau, là họ phải cảm thấy hạnh phúc khi được giải cứu.

Hồi còn ở Saigon, vô ý đi lạc vào Ngã Ba Ông Tạ, đúng giờ lễ chiếu, chúng tôi bị tóm vào đám đông đang đọc kinh. Tôi biết phản ứng thế nào khi rớt trúng "quê hương" của ngu đạo. Tôi đành làm như giáo dân ngoan đạo rồi lẫn vào đám đông, đi thoát ra. Thật hú vía!  Các cha có biết nhiều người bị bắt đọc kinh như bắt quân dịch không? Nếu biết các cha cũng chẳng làm gì được, vì lễ nào mà không quyên góp tiền bạc, huyết mạch của các cha, cao máu còn hơn thiếu máu chứ nhỉ?

Quý vị có biết cha André Đỗ Xuân Yến nói gì không? Ông nói La Mã khinh thường coi rẻ giáo hội ta lắm. Ô hay cái nhà ông này thật lẩm cẩm,"bọn La Mã" là bọn kiếm chác móc túi, từ ông già bà cả, đến người giầu sang địa chủ, chúng có tha ai cho ai đâu? Còn nó khinh vì ông là "vô sản chuyên chính", nó ăn cái gì mà thương xót ông, phải vậy không?
Nhưng chúng nó thế nào, kệ "cha" chúng nó. Chúng ta phải thấy, Tây dội nước cho ta, không phải để chúng ta lên Thiên đàng hay ngồi ngang ngửa với chúng, maà phải làm nộ dịch tay sai.

Chẳng bao giờ thực dân lại có lòng yêu thương bác ái. Đến bọn đạo La Mã còn không có, bắt Tây thuộc địa phải yêu thương, thì giáo dân ta đã ở nhà thương Biên Hoà hết cả rồi, hay từ đó đi ra cũng nên! Vậy, nếu đã thoát ra vòng nô lệ Tây, cũng phải thoát ra vòng nô lệ La Mã. Bọn chúng một chín một mười chứ không bớt được đâu (no discount). Như chúng tôi, từ lâu không phải sống kìm kẹp nữa, nên chúng tôi thấy hạnh phúc vui sướng lắm. Còn hứa cho chúng tôi phần thưởng đời sau, chúng tôi chê. Đã bao lần nghe các cha nói "Xin Chúa trả công cho anh chị em bội hậu đời sau!" Ai muốn tin thì cứ tin vì "Phúc cho ai không thấy mà tin!" Ai trong chúng tôi không gởi lời chúc mừng, khi ai ra khỏi tù đâu mà không mừng?

Ngày nay chúng tôi lên tiếng, rồi ra các cha da vàng cũng nghe được và tự hỏi, con Rồng cháu Tiên, vì lý do gì phải van xin quỳ lạy vâng phục bọn La Mã. Nhất là hàng giáo phẩm, phải xoay chiều, vì giáo phẩm càng cao, nô dịch càng nhiều. Sự thật đấy, không nói ngoa đâu. Có một anh thuộc loại cuồng tín ngu đạo email cho tôi là anh cầu xin ơn Chúa cho tôi. Tôi trả lời, để làm gì vậy, tôi có đức tin nào đâu, và nếu cầu xin Chúa, xin chỉ cho tôi Chúa nào. Thế mới biết con đường chúng ta đi gian lao khốn khổ lắm, vì chẳng biết đến lúc nào cuồng tín ngu đạo mới hết? Đó là sống ở nước được tự do nhất hoàn cầu, mà cứ muốn mang xích sang bán cho ai vậy? Hay là bán xích .... khó nói quá!

Đừng cầu xin nữa, mà hãy tự cứu lấy mình, vì khi còn chịu ách nô lệ, thì chính mình không giải cứu chẳng ai làm dùm cho mình đâu. Lẽ ra nước ta đã toàn tòng từ lâu. Nhưng thằng Tây không tin giáo dân có lòng đạo đức. Đông quá chúng làm loạn là mất ăn. Vậy mà cũng được mấy triệu. Đủ túc số tay sai rồi, chẳng cần nhiều hơn nữa. Mong giáo hội ta, tỉnh ngộ và ra khỏi giam cầm tù ngục của bọn La mã. Mong hàng giáo phẩm ta, không gẫy xương sống nữa để đứng dậy, lúc đó là ơn Chúa đấy!

__._,_.___

caohuutam1939@gmail.com