●   Bản rời    

Kẻ Láng Giềng Bất Hảo!

Kẻ Láng Giềng Bất Hảo!

BS. Nguyễn Văn Thịnh

http://sachhiem.net/NGVTHINH/NguyenvThinh_03.php

11-Oct-2014

..mấy ông ở Trung Nam Hải rêu rao: “Trung Quốc không chấp nhận một logic rằng một quốc gia mạnh cứ phải là bá chủ!”, thiên hạ thừa hiểu chỉ là điều ba xạo! Đấy là cái nôi của chủ nghĩa Đại Hán được thể hiện bằng hành động “Hải dương bá đạo” đang làm những quốc gia vùng Đông Nam Á sống trong tình trạng âu lo bất ổn và dưới mắt họ Trung Quốc hiện nguyên hình là con lang, con sói, con hồ ly tinh quỷ quyệt! (NVT)

 

Kẻ láng giềng bất hảo là loại người “lòng lang dạ sói” mà nói theo các cụ nho xưa ấy là “lang tử dã tâm”! Con sói, con lang, con cáo hay con hồ ly đều cùng loại chó rừng.

Từ thuở sơ khai chốn sơn lâm hoang dã, trong số muôn loài muông thú có những con vật được người yêu mến thậm chí còn lấy làm biểu tượng cho một quốc gia. Như người Pháp vốn lãng mạn lịch thiệp tự hào với hình ảnh con gà trống đẹp mã oai phong cất vang tiếng gáy báo hiệu buổi bình minh của nhân loại; người Anh tự hào với hình ảnh mãnh sư chúa tể của muôn loài trên giải đất không bao giờ tắt ánh mặt trời; người Nga tự hào với hình ảnh con “gấu bắc cực” đầy sức mạnh mà hiền từ, chỉ “nổi sùng” lên với ai hại nó dù có bị chê là ngờ nghệch; có quốc gia lấy hình tượng con chim ưng đứng đầu các loài chim và là nỗi khiếp sợ của các loài cầm thú trên trời dưới đất…

Duy có con lang con sói với bản năng độc ác, quỷ quyệt, tham lam, mưu mẹo, quay quắt, tráo trở, dân gian khắp nơi đều có những chuyện cổ tích, ngụ ngôn cảnh báo con người. Trong kho tàng cổ tích Trung Hoa có không ít chuyện về con hồ ly sống lâu năm hóa “tinh”, có pháp thuật biến hóa thành người làm những điều tai quái gây họa cho người lương thiện. Nhà thơ La Fontaine có nhiều chuyện ngụ ngôn về loại vật đáng khinh đáng sợ này. Như chuyện “Chó sói và chiên” bộc lộ dã tâm chẳng cần che dấu: Một hôm sói lảng vảng bên bờ suối tìm mồi. Vớ ngay được chú chiên đang uống nước. Sói lớn giọng nạt nộ:

Sao mày dám cả gan vục mõm
Làm đục ngầu nước uống của ta?
”.

Chiên hiền lành cung khiêm giãi bày:

Nơi tôi uống nước quả là
Hơn hai chục bước cách xa dưới này
Đã biết thân mọn này đâu dám
Khuấy nước ngài uống phía nguồn trên!
”.

Sói lại gầm lên:

“Chính mày khuấy nước, ai quên đâu là!
Mày còn nói xấu ta năm ngoái!
”.

Chiên thanh minh:

“Nói xấu ngài… Khuấy nước năm xưa?
Khi tôi chưa kịp ra đời!
”.

Kẻ ác xiết tội, người ngay giải trình:

“Không phải mày thì anh mày đó!” –
“Quả tình tôi chẳng có anh em!” –
“Thế thì một mống nhà chiên?
Lũ bay có đứa nào kiềng sói đâu!”.

(Tú Mỡ dịch).

Suối là dòng nước thiên nhiên ban tặng cho muôn loài muôn vật để bảo đảm sự sinh tồn, không ai được quyền chiếm làm của riêng. Vậy mà quen thói “hạ mục vô nhân”, sói tự cho mình được quyền thao túng!

Kẻ mạnh cái lẽ vốn già! Xem ra người, vật chẳng khác chi nhau. Giữa lúc quan hệ Việt-Trung “vừa là đồng chí vừa là anh em”, cho dù có sự bất đồng thì người Việt ta vẫn giữ chữ tình, chỉ dùng lời lẽ khiêm nhường  để người anh em hiểu rằng trong tham vọng của anh, tôi chỉ chấp nhận điều hợp lý thôi. Cụ thể trong công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói rõ là chỉ công nhận “Quyết định về hải phận của Trung Quốc” và “sẽ chỉ thị cho các cơ quan nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mối quan hệ với nước CHNDTH trên mặt bể”. Tuyệt nhiên không có một câu từ nào thừa nhận và tán thành lãnh thổ Tây Sa (Hoàng sa) và Nam Sa (Trường sa) thuộc về Trung Quốc! Nếu nói thẳng ra thì chẳng lẽ anh em một nhà lại “vạch áo cho người xem lưng” sao? Người anh em hiểu đấy nhưng khi đã có mưu gian thì dù có hay không có công hàm ấy họ cũng bằng mọi mưu mô toan tính tìm cớ giàng buộc người ngay giống như con sói bức ép con chiên vậy!

Ngày 15-5-2014, nhân kỷ niệm 60 năm Hiệp hội Hữu nghị Trung Quốc với nước ngoài, ông chủ Trung Nam Hải dẻo miệng nói rằng: Lịch sử ôn hòa của người Bắc Kinh là minh chứng rõ ràng nhất cho sự yêu chuộng hòa bình của Trung Quốc”! Trong khi ông ta đang xua dàn khoan dầu khổng lồ 981 cùng hàng trăm tàu chiến lớn nhỏ vây quanh hộ tống ngang ngược vào giữa biển nhà hàng xóm khuấy động một vùng nước đang yên bình dậy sóng! Bị chủ nhà vạch mặt, thế giới bất bình, sau hơn hai tháng hao công tốn của mà chẳng dọa nạt được ai, nhà cầm quyền Trung Quốc cho kéo tàu về và bày mưu chước khác: Họ xua hàng vạn tàu đánh cá vào sâu vùng biển Đông Nam Á tìm kiếm các ngư trường mới. Họ khuyến khích ngư dân bằng cách trợ cấp nhiên liệu cho mỗi chuyến đi, trang bị hệ thống tín hiệu vệ tinh định vị để kịp thời gọi nhau cứu trợ lúc bị chủ nhà bắt quả tang làm điều phi pháp, biến ngư dân Trung Quốc thành đội quân xung kích thường trực quấy rối trên 90% diện tích biển Đông! Thái bình dương với những ngư trường cố hữu và là một đường nước giao thương quốc tế tấp nập yên bình bị họ biến thành khu vực tranh chấp luôn tiềm ẩn nguy cơ bất ổn!

Ông trùm Trung Nam Hải nói ráo hoảnh rằng: “Người Trung Quốc không có gien xâm lược nước khác hay thống trị thế giới bằng máu”! Hẳn ông ta không quên lời người thầy vĩ đại của cách mạng Trung Hoa từng căn dặn những người lính “giải phóng quân” Trung Quốc khi được cử sang giúp nhân dân Việt Nam kháng chiến chống sự xâm lược từ phương tây rằng: “Các đồng chí qua nước bạn lúc này là dịp để trả những món nợ lớn mà tổ tiên ta đã gây ra ở Việt Nam!”. Đúng là người dân Trung Quốc cũng yêu chuộng hòa bình như bao nhiêu dân tộc khác trên thế gian này. Nhưng với những ai đã lọt vào Trung Nam Hải thì giấc mộng bành trướng lập tức hóa thành lửa đốt ra tro thiện chí: “Trung Quốc sẵn sàng sống hòa thuận với tất cả người dân trên thế giới trong một sự phát triển hài hòa”! Không ít người dân Trung Hoa hiền lành lương thiện bị những nhà lãnh đạo của mình lừa bịp đã biến thành phường lục lâm thảo khấu trên rừng dưới biển!

Những sự kiện xảy ra với các quốc gia có chung đường biên giới với Trung Quốc đã không bịt tai che mắt được ai. Văn hóa Trung Hoa cực kỳ mâu thuẫn giữa nói với làm. Trong khi họ dạy “Nhân chi sơ tính bản thiện” thì họ cũng dạy đứa trẻ ngay từ buổi đầu cắp sách đến trường rằng: Người do Trời sinh ra. Dưới Trời là “thiên hạ” mà duy chỉ vua của giống người Hoa Hạ mới xứng là “thiên tử”, được giao việc trông coi bách tính! Trung Quốc ở trung tâm vũ trụ. Bốn phương là những hạng người hèn kém như: Bắc địch, Nam man, Tây nhung, Đông di có bổn phận thần phục con Trời. Vậy nên nghe mấy ông ở Trung Nam Hải rêu rao: “Trung Quốc không chấp nhận một logic rằng một quốc gia mạnh cứ phải là bá chủ!”, thiên hạ thừa hiểu chỉ là điều ba xạo! Đấy là cái nôi của chủ nghĩa Đại Hán được thể hiện bằng hành động “Hải dương bá đạo” đang làm những quốc gia vùng Đông Nam Á sống trong tình trạng âu lo bất ổn và dưới mắt họ Trung Quốc hiện nguyên hình là con lang, con sói, con hồ ly tinh quỷ quyệt!

Từ lâu, quan niệm về vũ trụ và nhân sinh của Khổng-Mạnh được coi là giáo lý căn bản để giữ gìn kỷ cương xã hội. Mẫu người quân tử “trị quốc–bình thiên hạ” là cốt lõi trong hệ thống tư tưởng Trung Hoa. Với tham vọng “bá quyền”, “bình thiên hạ” là mục tiêu xuyên suốt của người “trị quốc”. Thiên hạ khắp bốn phương tám hướng không hề bị giới hạn về không gian dù là đồng bằng phì nhiêu, sa mạc hoang vắng, núi rừng hiểm trở hay biển cả bao la. Chỉ khi gặp biến nó tạm thời chịu nén lại, đến khi thoát họa, hưng nghiệp lên nó khởi phát lại tùy theo thời thế. Nó đối lập hoàn toàn với tinh thần “Tự do–Bình đẳng–Bác ái” trên cơ sở “thượng tôn pháp luật” của văn hóa nhân loại thời hội nhập. Ở Trung Quốc có một thời Khổng giáo bị bài xích, coi như “con chó giữ nhà” của chế độ phong kiến tập quyền. Nhưng thực chất thì tư tưởng Đại Hán vẫn chi phối mọi mối bang giao nhất là với các nước lân bang, đặc biệt là khi nước Trung Hoa cố vươn lên địa vị cường quốc hàng đầu thì họ phải “độc chiếm biển Đông”.

Tại xứ sở của khoa học di truyền Anh quốc, Lý Khắc Cường giải thích rằng: “Bành trướng không có trong DNA người Trung Quốc và chúng tôi không thể chấp nhận nguyên lý cho rằng một quốc gia mạnh nhất định phải trở thành bá quyền” nhưng lại kèm theo lời hăm dọa: “Đối với những hành vi kích động rắc rối và phá hoại hòa bình, Trung Quốc sẽ phải thực hiện mọi biện pháp kiên quyết để ngăn chặn, không để tình hình ngoài tầm kiểm soát”! Cùng lúc họ coi thường pháp lý cộng đồng, trắng trợn mở rộng “đường lưỡi bò” từ chín đoạn thêm vào một đoạn thành mười! Biết đâu với “giấc mộng Trung Hoa” một lúc nào sẽ là 12, 13, 14, 15 đoạn!!!

Họ sai lũ thuộc hạ gân cổ nói đại không biết xấu hổ rằng: Người Trung Hoa làm chủ biển Đông từ hơn hai ngàn năm trước với những bằng chứng vu vơ! Họ quên nhưng loài người không quên lịch sử dân tộc Trung Hoa! Từ khi đất Trung nguyên về tay nhà Hán đã từng trải bao nhiêu biến động thăng trầm? Thời Tam quốc: Ngụy-Thục-Ngô thì ai làm chủ? Thời Nam-Bắc triều (Ngụy-Tề-Chu/Tống-Lương-Trần) thì ai làm chủ? Thời Ngũ triều (những là hậu: Lương-Đường-Tấn-Hán-Chu) thì ai làm chủ? Rồi đến triều đại ngoại nhân Nguyên (người Mông), Thanh (người Mãn) thì giới hạn đất đai của người Hán đến đâu và họ có thật sự được làm chủ tổ quốc của mình? Lịch sử cận và hiện đại từ khi chủ nghĩa tư bản phương tây bành trướng, nước Trung Hoa bị xâu xé, để lọt vào tay người những nhượng địa Hồng Kông, Thượng Hải, Thiên Tân, Quảng Châu, Ma Cao, vùng Đông-bắc Mãn châu lý rộng lớn… Người Hán đâu còn thật sự làm chủ hoàn toàn đất Trung nguyên! Để kích động tinh thần dân tộc, ông trùm ở Trung Nam Hải nói rằng: “Những kẻ hiếu chiến đã hàng trăm lần phá vỡ tuyến phòng thủ trên biển và trên đất liền, đẩy Trung Quốc xuống vực thẳm tai ương” là nói về giai đoạn lịch sử đen tối ấy chớ không thể lẫn lộn mập mờ vu vạ để người dân lương thiện Trung Hoa hướng hận thù sang người hàng xóm “cùng tắm hai bờ một dòng sông, sớm sớm chung nghe tiếng gà gáy cùng” ở phương Nam này.

Theo các nhà khảo cổ học, ở nước Trung Hoa cũng như ở nước Việt Nam ta, đều để lại những di tích của con người từ thưở sơ khai. Người Hoa Hạ ở Trung nguyên sống nhờ vào ruộng đồng sông nước, núi non trùng điệp, biển khơi xa vời vợi chưa là điều thiết thân với họ. Trái lại, người Nam Việt ở dọc ven bờ biển Đông, sống nhờ vào tài nguyên trên rừng dưới biển nên mới nhận ra và gắn bó với  “rừng vàng biển bạc”. Từ thời trung cận đại, nhà nước Việt Nam đã là chủ nhân cai quản các hải đảo tiền tiêu cửa ngõ của mình với những bằng chứng pháp lý không thể phủ nhận được. Rõ ràng cả về tình và lý đó mới là “quyền lợi cốt lõi” của một quốc gia có chủ quyền chính đáng. “Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển” (UNCLOC) năm 1982 là cơ sở luật pháp quốc tế đương nhiên thừa nhận. Cớ sao chỉ một chuyến đi vụng trộm của viên tướng hải quân Tàu qua vùng biển của người ta rồi về nhà thầy tớ ngồi vẽ ra “cái lưỡi bò 11 đoạn” gom tất tật những hải đảo và vùng biển rộng lớn là nguồn sống truyền đời của hàng trăm triệu ngư dân nhiều nước sống lâu đời bên bờ biển Đông?!

Mấy ngàn năm ông cha ta hiểu thâm căn cố đế gan ruột của “người láng giềng vĩ đại” mà không thể không chơi. Mỗi khi xơ xẩy lơ là cảnh giác ta đều bị nếm đòn! Khốn thay chọn người láng giềng dù khó nhưng còn có thể, chớ với quốc gia láng giềng thì đành đất ai nấy ở theo sách trời định phận! Chỉ khi nào quân cướp xâm phạm bờ cõi ta (nghịch lỗ lai xâm phạm – Lý Thường Kiệt) thì tất phải “vua tôi đồng lòng, anh em hòa mục, cả nước đấu sức lại mà đánh” (Trần Hưng Đạo) “cho chúng biết nước Nam này là có chủ” (Nam quốc sơn hà chi hữu chủ –   Quang Trung)! Đấy là cách duy nhất để giữ yên bờ cõi, bảo vệ giống nòi.  

Giới cầm quyền thượng hạ cấp Trung Hoa đa mưu túc trí dương đông kích tây nham hiểm khôn lường không chỉ với người mà cả với nhau! Thời Việt Nam kháng Pháp, nhà văn tài hoa Thôi Hữu hy sinh theo giấy báo tử nói là ở chiến trường Đông bắc nhưng thật ra là ở “Thập vạn đại sơn” trên đất Trung Hoa trong khi giúp bạn tham gia tiễu tàn quân thổ phỉ Quốc Dân Đảng vào những năm đầu nước CHNDTH mới ra đời. Hiện còn không ít người ở tuổi “cổ lai hy” mà thuở thiếu thời từng được sang học ở Khu học xá Quế Lâm. Lúc ấy nước bạn rất nghèo và nhân dân khổ lắm mà học sinh Việt Nam vẫn được ăn no mặc ấm. Ngày về nước, lũ trẻ còn được dự buổi mít tinh khánh thành “Hữu nghị quan” chớ không gọi là “Ải” hay là “Mục” Nam quan nữa bởi quan hệ giữa hai dân tộc đã sang trang sử mới. Tại cái “cửa quan” lịch sử nơi ngày nào cha con Nguyễn Phi Khanh–Nguyễn Trãi đầm đìa nước mắt rời tay nhau vĩnh biệt kẻ Bắc người Nam thì lúc này là hình ảnh Bác Hồ với Bác Chu Ân Lai tươi cười tay trong tay giơ cao lên trước sự vui mừng hớn hở không sao kể xiết của người dân vùng hai bên biên giới. Thế nhưng khi xây cột mốc biên giới mới thì cái “quan hữu nghị” năm xưa đã thành “phế tích” nằm sâu hàng trăm mét trên đất nước người bởi dựa vào cái mốc qui ước là “khúc nối đường sắt” giữa hai quốc gia do ông bạn giúp ta thiết kế và xây dựng! Cũng như thác Bản Giốc trước kia hoàn toàn nằm trong địa hạt tỉnh Cao Bằng. Nhưng vì tình bạn thương nhau, bát cơm manh áo cùng chia sẻ, ta cứ để cho người láng giềng nghèo khổ qua xin đất hoang làm nương rẫy. Lúc đầu là ngày qua, tối lại về đất bạn, sau là dựng lán tạm trú nắng mưa khuya sớm nhưng dần dà quây tụ thành làng xóm. Khi phân chia ranh giới thì cứ theo thỏa thuận lấy nguyên canh nguyên cư làm cơ sở. Thế là một cái thác tự nhiên đẹp nổi tiếng Đông Nam Á thì ông bạn chiếm nửa phần trên, còn chủ nhân thật sự chỉ được nửa phần dưới thác! Nghĩ mà đau nhưng vì mọi sự đã rồi! Bà con ta ngậm ngùi than thở: “Kết tình bạn với người ta / Giúp nhau thì ít hại nhau thì nhiều!”.


Thác Bản Giốc. Ảnh phối hợp từ Sự thật về Thác Bản Giốc

Trong khi đưa giàn khoan khổng lồ 981 cùng hàng trăm tàu chiến, tàu cảnh sát biển, tàu kiểm ngư và tàu ngư dân đánh cá vào quấy rối vùng biển đảo Hoàng Sa của Việt Nam thì cùng lúc họ biến bãi đá ngầm Gạc ma (cách đảo Côlin 2 hải lý về phía tây bắc và đảo Len đao ở phía đông bắc chừng 5 hải lý) bị họ đánh chiếm từ năm 1988 thành đảo nổi làm căn cứ quân sự án ngữ cửa ngõ biển Đông của Việt Nam, Philippine, Malaxia và Brunei đồng thời kiểm soát giao thương trên toàn bộ biển Đông. Cũng như họ biến đảo Phú Lâm trong quần đảo Hoàng Sa bị họ thông đồng với Mỹ đánh chiếm lấy từ năm 1974 thành sân bay giữa biển. Bất chấp luật pháp quốc tế là “Việc chiếm đóng bằng vũ lực lãnh thổ của một quốc gia có chủ quyền là hành vi bất hợp pháp và do đó không thể làm cơ sở cho việc đòi hỏi chủ quyền”. Trong truyện Liêu Trai, có chuyện con hồ ly tinh đánh cắp một chiếc trong bộ chén vàng của một thế gia, mãi rồi vật báu cũng về cố chủ và ông Bồ Tùng Linh đưa ra lời bình: “Vật ngoài ngàn dặm hồ cũng có thể lấy được, duy chỉ không thể giữ hẳn làm của mình”!

15 May 2014  show the progress of construction on the Johnson South Reef (đảo Gạc Ma) from 13 March 2012 to 11 March 2014
Tiến độ xây dựng của Trung Quốc trên đảo Gạc Ma từ tháng 3/2012 đến tháng 3 năm nay. 
Ảnh: Hình ảnh do Bộ Ngoại giao Philippines phát hành ngày 15 tháng 5 2014

Trời ưu ái ban cho Việt Nam những vị trí đắc địa về quân sự để giữ yên bờ cõi: Như trên đất liền có Tây Nguyên làm đỉnh cao canh giữ bốn cõi Đông-Nam-Tây-Bắc và dưới biển có Hoàng Sa và Trường Sa canh giữ biển Đông. Vậy là ở mọi thời đại, trước yêu cầu “tồn tại hay không tồn tại” người Việt Nam phải luôn thức tỉnh, tinh khôn và bằng mọi giá gánh lấy trách nhiệm nặng nề bởi mọi thế lực ngoại bang xâm lược đều nhắm vào những yếu điểm ấy nếu muốn thôn tính Việt Nam như một địa bàn trọng yếu tiến sâu vào đại lục hay thoát ra đại dương.  

Người phương tây có câu danh ngôn nổi tiếng:“Điểm yếu nhất của kẻ mạnh là quá tin vào sức mạnh của mình”. Lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc Việt Nam nhiều lần chứng minh chân lý ấy. Bảo vệ tổ quốc là việc làm chính nghĩa luôn được sự đồng tình của loài người tiến bộ. Muốn thời gian ủng hộ chúng ta thì tự thân ta phải chuyển mình trước đã. Đó đang là yêu cầu sống còn bức thiết, trước hết với những nhà lãnh đạo quốc gia.

Nguyễn Văn Thịnh

Tuần báo Văn nghệ TPHCM,

Số 322, Thứ năm ngày 10 tháng 10 năm 2014

tác giả gửi bản điện tử

___________________